Ngày đầu năm thời tiết bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Sự thay đổi quá chùng đột ngột. Hôm qua 30 độ F, thì hôm nay, nhiệt độ bỗng tăng vọt lên cao điểm là 60 độ. Trời rất trong, dù không thấy những cành mai hay chùm bông cúc dại như ở quê nhà vào mùa Tết… Rừng vẫn còn trơ trụi. Nhưng mà lòng bỗng dưng nẩy nở một niềm vui rất đổi kỳ diệu. Hoan lạc này đến từ đất trời. Và cũng đến từ truyền thống. Cái chữ Tết như một âm thanh tiền kiếp đồng vọng về. Nó không hề có ở đây, chẳng một ai biết hôm nay là ngày Tết của Việt Nam tôi, vậy mà tôi cứ nhủ lòng: Hôm nay ngày đầu năm, hôm nay đất trời vô lượng, hôm nay có người thêm một tuổi…
Buổi trưa lái xe đến Nursing home với một bị thức ăn như thường lệ. Cả một tháng nay, Y. ăn uống rất khó khăn. Hễ đút đồ ăn vào thì cứ ọc ra, như con nít ọc sữa. Bất cứ món gì cũng vậy. Y. sụt ký thấy rõ. Tôi thì hết cách. Mỗi lần cho Y. ăn, tôi phải ráo cả nước miếng.
Những ngày gần Tết, bạn bè chúc tôi với những điều hết sức tốt đẹp, chúc tôi được thanh thản, an lạc,,. Tôi cảm ơn, nhưng mà lòng tôi không thể thanh thản được. Làm sao tôi có thể nhăm mắt làm ngơ trước những khổ nạn quá sức khủng khiếp này. Từ tay chân liệt bại, giờ lên trên óc não, chạm xẹt lung tung này.
Nhưng mà, hôm nay, đầu năm nguyên đán, tôi phải vui mới được. Vui như con diều hâu già bỗng nhiên mọc thêm lông mới.
Người lâng lâng như kẻ bị ma túy hay rượu nhập vào người. Mới bước vào cửa Viện, tôi đã la lớn Happy New Year, khiên cô receptionist phải mở mắt kinh ngạc. Oh, Vietnamese new year, Year of Pig,,, Nàng chắc hiểu, cũng chúc mừng lại…. Tôi vào hành lang, luồn giữa hai dãy, gặp ai cũng la: Happy new year… Khiến ai ai cũng trố mắt, Chắc họ nghĩ tôi điên rồi chăng. Tôi đến chỗ làm việc của y tá yêu cầu họ mang Y, vào xe lăn. Tôi nói với họ là hôm nay là ngày đầu năm, là ngày Tết Việt Nam, không thể để cho bả nằm hoài… Tôi muốn đưa bả ra ngoài sân vì thời tiết quá ấm… Họ nghe lời. Và hai người nurse aid vào phòng giúp mang Y. lên ngồi trong xe lăn. Họ thay áo quần mới, chải tóc cho Y…
Đưa mình đi, tôi đẩy xe lăn
Hôm nay, chúng ta cùng du xuân
Hành lang tấp nập người qua lại
Ai cũng “Hi” mình, chúc đầu năm
Tôi vui khi thấy Y, đưa tay lên chào những người chúc tụng. Tôi đẩy xe vào nhà ăn, đến từng bàn… Họ bắt tay Y.
Đưa mình bằng chiếc xe lăn
Gạch bông mới lót hân hoan đón mình
Đưa mình bằng một trái tim
Mai vàng nở thắm trong lòng đó em
Sau đó tôi đưa Y trở lại phòng để giúp phần ăn uống cho Y. Y vẫn không chịu ăn. Tôi bảo bà phải ăn. Dù một chút thôi. Hôm nay đầu năm bà phải ăn, gắng mà ăn…. Để cả năm bà ăn được. Y. nghe lời nếm chút chút. Tôi canh chừng có ộc ra không với bàn tay sẵn sàng để dưới cằm Y.
Buổi ăn trưa kết thúc bằng nỗi vui buồn lẫn lộn. Vui là Y, vẫn còn tỉnh để nhận ra những người quen trong viện. Vui là bánh xe lăn, không phải chỉ cho Y. mà cả cho tôi, vì nó lăn những vòng lăn hạnh phúc, khó có thể tìm trong một đời người.
Tôi phải giúp Y và cả cho tôi để tạo ra như vòng lăn ấy.
Và vòng lăn của tôi ngày đầu năm là đây:
Một giai phẩm của tạp chí Văn Học vào năm 1970, mà một người bạn đã dùng iphone để chụp khi anh về VN. Từng trang một được tẩy xóa, điều chỉnh độ lệch, tăng độ sáng, chỗ nào mờ thì cho đậm hơn. Chúng “lăn” bằng hai ngón tay gõ của tôi. Dĩ nhiên bản chụp bằng camera dù là digital không thể nào bì bằng bản scan. Chúng tôi không thể nào layout ngay hàng thẳng lối hay xóa tẩy những đốm đen in trên chữ được. Vì vậy mong quí bạn hoan hỉ bỏ qua những khuyết điểm này. Xin cám ơn các bạn trước.
Chúc bình an về các bạn.