30-1-2019 | VĂN HỌC
TRANG THƠ VÕ TẤN KHANH


Khi Về Lại Phan Rang     • Khúc Ly Hương

Mưa trong nỗi nhớ           • Sơn ca           • Đà lạt, mưa

Hương đồng gió nội        • Đêm nằm canh nước giữa đồng     

Những ngày đau nằm ở thư viện Duy Tân



   :: Khi Về Lại Phan Rang

TÔN NỮ HOÀI MY (*)


Như giọt khói theo tháng ngày lây lất

Rơi muộn màng trên lối cũ ngu ngơ

Tôi mở cánh cửa tình không chất ngất

Lòng rưng rưng nghe một chút không ngờ.


Ngàn thơ dại ủ trong từng khe lá

Cũng động cành bay kiếm bạn quen xưa

Và điệu hát đã chia đời buổi nọ

Chợt bùng lên quay quắt, nhặt khoan đưa.


Sương nắng gội chưa mờ hơi thở biếc

Tình thiên thu trăm bến rộng xa nguồn

Tôi đã tát cạn đời mình không tưởng tiếc

Cầm bằng như gió tạt qua truông.


Người độ ấy đã qua mùa khôn lớn

Đường trăm năm đã mấy bận chia xa

Tôi thắp tuổi hong trên bờ nắng muộn

Nghe giọt tình ngấm nhẹ mấy làn da.


Cây nhớ lá đã đôi lần khóc gọi

Đường nhớ chân từng lớp cuội rang sầu

Chim nhớ bạn quẩn quanh tìm, cánh mỏi

Tôi nhớ người như núi thẳm sông sâu.


Tay trút rộng xuống vuông đời hẹn cũ

Lời tình khô không sáng đủ hiên lòng

Người đã lạ, trăm năm dù cổ thụ

Như giọt chiều rơi hút giữa thinh không.


Vồng ráng dọi trên chóp đời phai nhạt

Tôi bạc phờ trông cuối mạn thu xưa

Gọi thầm gió chỉ nghe lời xao xác

Vang âm sầu qua mấy bận mây mưa.


Thôi đã lỡ, dẫu trăm đời, cũng đợi

Vạn lần không như một lần không

Trên nỗi nhớ đã cao mù đụn khói

Ngọn buồn đưa hiu hắt tạt qua lòng.

1972

(*) Tôn Nữ Hoài My là bút hiệu của Võ Tấn Khanh vào khoảng thập niên 60. Bài thơ trên TQBT trích lại từ số báo thật cũ: Tuổi Ngọc của nhà văn Duyên Anh, trước 1975. (PVN)

(Thư Quán Bản Thảo, Tập 10, Tháng 4.2003)



   :: Khúc Ly Hương *



Thôi quê nhà, xin giã biệt, ta đi

Lòng có nặng cũng tay cười, vẫy nhẹ

Ôi Phan Rang đã nuôi ta từ tấm bé

Với dòng sông, bãi cát, những con đường

Những vườn cây, ruộng lúa, đầm nương

Và thị trấn nghèo lô nhô nhà mới cũ


Ta đã sống, đã ăn, đã thở

Lòng quê hương thơm ngọt tình người

Sớm mai hồng, trưa nắng biếc, chiều tươi

Tuổi nhỏ hiền như lời ru của mẹ

Tuổi nhỏ vui như mắt nhìn của chị

Và kiêu kỳ theo mỗi bước chân cha

Nắm tay thơm nồng hơi thở bạn bè

Ngần đó thứ tưởng nuôi đời ta lớn mãi


Thôi giã biệt, quê nhà ở lại

Chút tình sâu, nghĩa nặng, ơn cao

Nhớ em, có lúc chua ngoa có lúc ngọt ngào

Lòng vẫn mở khi ta về xin ngủ đậu

Lòng vẫn rộng- Nhưng có trời hiểu thấu

Tại vì sao ta phải ra đi

Tại vì sao ta không khóc buổi phân ly

Nhưng trong ngực cố dằn cơn tức tưởi


Đời khổ lụy, sá chi ta, rách rưới

Niềm vui nào rồi đến lúc cũng vô duyên

Bao nhiêu năm ngu ngơ mớ chữ nghĩa thánh hiền

Tay phấn trắng vẽ vời nuôi sự nghiệp

Người đen bạc lọc lừa, ta cũng biết

Thời nhiễu nhương ai tính chuyện vàng thau

Ân cừu, thôi cũng chỉ bọt bèo

Tan rất nhẹ theo những triền bão nhỏ


Lòng sẽ chật trăm ngàn nỗi nhớ

Buổi ta về phải khóc hôm nay

Buổi ta về, vui hơn lúc ra đi

Mừng tủi sẽ rưng rưng tròng mắt mẹ...

*) Tôn Nữ Hoài My là bút hiệu của Võ Tấn Khanh. Nhưng trước 1975 anh cũng không sử dụng bút hiệu đó nữa, và dùng tên thật của anh trên những bài thơ anh viết. Nhưng bạn bè vẫn nhớ bút hiện cũ của anh nhiều hơn. Trước năm 1975, anh là nhà giáo.

Sau tháng Tư 1975, anh làm đủ nghề để sinh sống. Và hiện nay Võ Tấn Khanh về sống lại trên mảnh đất mà anh đã lớn lên ở thôn Thuận Hòa, bên dòng sông Dinh ( còn có tên khác là Thuôn). Một vùng quê bất ổn vì chiến tranh, đất cày sỏi đá, mà khoảng năm 1969 tôi đã đến đó. Nhắc đến dòng sông Dinh, Trần Hoài Thư có nhiều kỷ niệm.

Biết được cuộc sống của anh hôm nay là nhờ Nguyên Minh (Ý Thức) đã cho anh địa chỉ của tôi, và anh gởi thư qua thăm, nói: đã nhận và đọc TQBT. Thích ghê.

Bài thơ: Khúc Ly Hương của Khanh, tôi nhận được vào tháng 8 năm 2002 từ Thuôn gởi ra. Trong thư, Khanh viết "...cũng chưa nhận được tin gì của Trần Hoài Thư cả, không hiểu Thư còn nhớ mình và Phan Rang không nữa. Nhàn cho cái địa chỉ để gởi thư cho Trần Hoài Thư. Địa chỉ email mình chịu thôi. Đã bảo là lạc hậu rồi, và lại đang sống ở nhà quê..."

Thư Quán Bản Thảo, tập 7, Tháng 9.2002



   :: Mưa trong nỗi nhớ


Võ Tấn Khanh cũng có bút hiệu Tôn Nữ Hoài My,
một bút hiệu rất quen thuộc với độc giả Văn trước 75.
Đây là bài thơ mới nhất của anh.

Mùa mưa đến không dưng chợt nhớ

Tiếng mưa buồn như giọng hát em xưa

Đêm ở đây, đêm người, tạm bợ

Một mình ta thức ngủ không vừa


Lần chăn mỏng hơi không đủ ấm

Khói tàn un lạnh ngón tay khô

Ta chợt thấy đất trời vô hạn

Và đời ta sao cứ mãi bơ vơ


Em ở đó xa xôi có bao giờ biết được

Đêm, như đêm nay gió gọi từng hồi

Lòng ta cũng mái xiêu dột ướt

Và mưa bên ngoài cứ đổ mãi không thôi


Mưa dội trút từng cơn nhức buốt

Thê lương cả tiếng côn trùng

Có đâu như lời em hát

Mắt sâu hiền nhỏ giọt bao dung


Mưa em dắt dìu ta qua bờ khổ nạn

ngọt ngào ân sủng vô biên

Lòng đã tưởng qua mùa hạn hán

Nhưng đêm nay, mưa, ta thấy lại nỗi ưu phiền


Đời ta đó, còn quẩn quanh buồn bã

Như con sâu gặm lá ăn nhờ

Em có biết ta đang sầu héo dạ

Từng đêm nằm chong mắt ngó hư vô


Và nỗi nhớ cứ theo buồn lớn dậy

Mưa, cũng như lòng gọi nhắc mãi tên em

Ơn phước mọn có xa rồi mới thấy

Chút ngọt bùi, hơi hướm cũ, thân quen


Đêm hết muộn, nhịp tình lơi, thức ngủ

Hơi thở em buồn trên bâu áo chưa phai

Trời đất vẫn ngầm ngầm cơn giông tố

Như lòng ta đang kín nỗi tình hoài.

Thư Quán Bản Thảo, Tập 9, Tháng 1.2003



   :: Sơn ca



I.


Đưa em về giữa cơn mưa

Lần tay vuốt mặt sầu chưa kín đời

Phúc ân chiu chắt lượng trời

Ba năm còn lại tiếng cười xót xa.

Cầm lòng không đậu, Sơn ca

Biết đâu hạnh phúc không là tai ương

Nửa mai thân thế dặm trường

Dỗ lòng thôi tạm về nương náu người.


II.


Gửi em bao thuốc còn thừa

Mai đêm lạnh đốt dành hơ ngón sầu

Yêu nhau, khổ cực dường nào

Ba năm, tiếng khóc buổi đầu còn nghe

Lời nào át giọng mưa khuya

Buồn tôi dội khắp trăm bề vẫn cam.


Gửi em đụn nến chưa tàn

Thắp khô lối bạn chong vàng ngõ tôi

Ba năm, giả tượng câm lời

Đêm hơ tóc rụng ngày phơi bóng tàn

Nhớ thầm, xe ruột chia gan

Tiếng xưa còn giọt hơi tàn hắt hiu


Ba năm, đời đủ tiêu điều

Trong tôi đòi đoạn chín chiều, Sơn ca.

Thư Quán Bản Thảo, Tập 11, Tháng 7.2003



   :: Đà lạt, mưa



Ở đây lạnh núi mưa rừng

Ta nghe đời lụn trên từng tấc da.

Nhìn đâu cũng thấy quê nhà

Sao trong ganh tấc vẫn xa nghìn trùng.


Ở đây ngày tháng như bưng

Giam ta chết ngộp trong từng ủ ê.

Chim thiêng có nhớ đường về

Vất vơ nẻo nọ ê chề lối kia.


Ở đây đồi rợp cây chia

Với đêm thú lạc tru khuya ớn người

Lửa khêu chưa ấm nụ cười

Chút tình cố quận tơi bời ruột gan.


Ở đây trong nỗi bàng hoàng

Ta qua lại giữa trăm ngàn dửng dưng

Thương đời thắt ruột khom lưng

Trăm năm phận số còn chung gánh sầu.


Ở đây ngày ngắn đêm thâu

Ta thu thân đợi bên cầu nhiễu nhương.

Thư Quán Bản Thảo, Tập 11, Tháng 7.2003



   :: Hương đồng gió nội



Cỏ của tôi

Mặt trời của tôi

Vừa lay tôi thức dậy

Cho tôi nhìn nắng mai.


Ôi mắt nhìn sớm mai

Nửa kiếp người chưa dứt

Cỏ ơi đốt thành lời

Hong khô vùng ngực buốt.


Rừng đã thôi không khóc

Mây phiêu tự đỉnh sầu

Nước xuôi triền chưa ngập

Ước mơ còn đỏ au.


Trăng cũng mù đỉnh cao

Bỏ quên lưng chừng núi

Giấc xưa bỗng ngọt ngào

Hương gió đồng cỏ nội.


Sầu cũng thôi không xới

Nắng nhuộm hồng sớm mai

Cỏ rướn mình lay gọi

Vầng đông mặt nhật cười.


Cỏ của tôi

Mặt trời của tôi

Vừa lay tôi thức dậy

Cho tôi nhìn sớm mai.


1969

(vanchuongviet.org)



   :: Đêm nằm canh nước giữa đồng



Giữa khuya chợt tiếng gà khua giấc

Đồng không mông quạnh một mình ta

Giọt trăng muộn thấm lòng hiu hắt

Rùng mình nghe lạnh thấu xương da


Áo cơm vẫn cuối đời đằng đẳng

Vật vã loanh quanh chuyện cửa nhà

Sức cùng trí kiệt lòng khô đắng

Mộng ước tàn theo năm tháng qua


Nửa khuya, nửa giấc hồn khô khốc

Nước chảy nghe buồn như tiếng ma

Bờ mương lá cỏ sương mờ đục

Nhân ảnh màn đêm cũng nhập nhòa


Ba sinh hẹn đến tàn hương lửa

Nghiệp chướng theo từng mỗi sát na

Phù sinh mấy lớp tuồng dâu bể

Khóc cười chi cuộc thế can qua


Đêm, còn đêm mãi bao giờ sáng

Mỏi mắt năm canh chợt tuổi già

Chuyện cũ, nhân tình đong ráo cạn

Nỗi niềm chưa thấm đã phôi pha.

Thư Quán Bản Thảo, Tập 29, Tháng 10.2007



   :: Những ngày đau nằm ở thư viện Duy Tân


Từng hiện diện trên tạp chí VĂN (Sàigòn) với bút hiệu Tôn Nữ Hoài My những năm 1964, 65, 66 dưới các bài thơ tình thao thức suy tư nhưng ngôn ngữ rất óng ả bóng bẩy, Võ Tấn Khanh luôn cẩn trọng với chữ nghĩa, anh viết ít, thường mỗi bài thơ đều tàng ẩn một tâm sự. Sau 1975 anh chỉ viết được đôi ba bài rồi im tiếng cho đến nay, hơn 30 năm đằng đẵng. Sách vở bấy nhiêu tầng oan nghiệt / Tấc lòng thiên cổ cũng vô duyên! Bài thơ dưới đây Võ Tấn Khanh viết năm 1976 ở Phan Rang, quê nhà anh, không chỉ phản ảnh tâm trạng của anh mà còn của nhiều bạn bè đồng hội đồng thuyền khác vào những ngày dâu tháng bể thời đó. (Phạm Ngọc Lư sưu tầm)

Nằm đây bốn phía hôi mùi sách

Ta thức qua ngày thức hết đêm

Buồn cũ vai đời chưa giũ sạch

Bệnh trời theo tuổi cứ cao thêm


Mười năm lòng ngấm nhiều dâu bể

Chính khí cùn, gươm nhụt, sức hèn

Ta bấm gan cười xem vận lỡ

Đổi đời giá trị trắng thành đen


Mười năm ta tạm làm ly khách

Quê nhà đôi bận lỡ cơ duyên

Tay không vẫn chắp hồn muôn trượng

Mọt sách mà khinh chữ thánh hiền


Nằm đây cổ đắng đầu khô cứng

Dỗ lòng trăm bận vẫn chưa quên

Quanh ta chữ nghĩa lên mùi mốc

Thiên hạ ngoài đang cơn đảo điên


Đập vỡ ly không lầm chén rượu

Chập chờn vị thuốc tưởng hơi men

Cơm áo rơi theo đời thất bát

Thau vàng lẫn lộn bước bon chen


Bè bạn ai còn lai vãng mấy

Bên nhau lòng lạnh buốt như tiền

Cửa khép đêm đêm phòng bất trắc

Kín lời sợ đến cả anh em


Nằm đây gẫm lại từng hưng phế

Nghe xót lòng theo mỗi biến thiên

Tình nghĩa đã dâu cồn bể vực

Hề chi ta một kiếp rong hèn


Cuộc thế đã theo đời mạt pháp

Vật vờ nhân ảnh điệp trùng đêm

Trăm năm dẫu đến ngàn năm nữa

Danh phận bèo mây vẫn bấp bênh


Nằm đây bốn phía hôi mùi sách

Ta thức cho vơi cạn nỗi niềm

Chữ nghĩa bấy nhiêu tầng oan nghiệt

Tấc lòng thiên cổ cũng vô duyên!

1976

(vanchuongviet.org)