09-10-2016 | VĂN HỌC
TRANG THƠ THẢO CA


Bài Thơ Gởi Mẹ       • Niềm Tin     • Trở Về Phố Xưa     • Xuân Ly Hương

Tịch Liêu      • Bể Dâu         • Tội Nghiệp Cây Cầu        • Chiều Cuối Tuần

Hát Bài "Lục Quân Việt Nam"  Nhớ Quân Trường Cũ        • Di Chúc

Nấm Mộ Thuyền Nhân            • Oan Khổ            • Đò Xưa Không Còn

Về Đâu?       • Mòn Mỏi           • Huyền Thoại      • 1971

Người Tình Và Chim Rừng      • Oan Khiên          • Nửa Khuya

Nhớ Huế      • Tiếng Khóc Mỵ Ê       • Giặc Hồ Chưa Diệt Chỗ Nào Là Nhà


   :: Bài Thơ Gởi Mẹ



Mẹ ôi mỗi đêm về con thao thức

Nhớ Mẹ thân yêu lận đận quê nhà

Một đời Mẹ hy sinh cho đàn trẻ

Đàn con thơ dại vắng bóng Cha.


Mười hai tuổi con còn chưa biết chữ

Đi chăn trâu cày đổi lúa nuôi em

Mưa dầm dã, con lạnh run xách chiếc

Mãn mùa cày thân xơ xác ốm nhom.


Nước mắt chảy Mẹ ôm con ngoài ngõ

Vỗ về con, Mẹ bảo ráng lên con

Nhà ta khổ thân con tôi lam lũ

Tôi tủi thân lặng lẽ khóc trong lòng.


Nhìn lũ trẻ bạn bè cùng trang lứa

Dáng thong dong cắp sách đến trường làng

Tôi mơ ước nếu nhà mình sung sướng

Được học hành nhập bạn hát ca vang.


Một hôm tôi xin Mẹ cho đi học

Mẹ nhìn tôi đôi phút mắt u buồn

Chút suy tư Mẹ gật đầu khẻ nói

Được rồi con, mai con sẽ đến trường.


Tôi lặng yên cúi đầu sung sướng quá

Mai này mình sẽ học A, B

Sẽ cũng như con bác Năm bên cạnh

Học tỉnh về kể chuyện thấy mà mê.


Kể từ đó đời tôi thay đổi hẳn

Từ đứa trẻ chăn trâu đậu Tú Tài

Sau bảy năm miệt mài thi với cử

Không phụ lòng ước vọng của Mẹ tôi.


Hăm hai tuổi tôi đăng vào Thủ Đức

Góp sức trai dâng hiến tuổi thanh xuân

Đời bình nghiệp mười hai năm chinh chiến

Bạn với Cao Nguyên, đất đỏ, trăng rừng.


Mười sáu tháng tư chạm địch cuối cùng

Lũ vô thần đã vào sát bên lưng

Cấp chỉ huy bỏ đàn em ở lại

Trận cuối cùng con bị bắt tù binh.


Đêm mười sáu Mẹ nằm không ngủ được

Thổn thức, âu lo số phận của con

Nửa khuya chúng dẫn con về tỉnh lỵ

Đoàn tù binh đi giữa những điêu tàn.


Nhà sụp đổ, đường vắng tanh - cõi chết

Con trở về đây, Mẹ có biết không?

Con trở về tay bị còng bởi lũ

Phản giống nòi, giết chết những mầm non.


Rồi từ đó, Mẹ nuôi con qua các trại

Mắt Mẹ mờ năm tháng vết thương đau

Hết nuôi con, bây giờ nuôi cháu dại

Mẹ hiền ơi! Hẹn Mẹ một ngày nào.

Indiana, Oct. 03.1982.



   :: Niềm Tin



Dù cuộc đời đau khổ

Tôi vẫn tin ngày mai

Lòng người dù xa lạ

Tình yêu không nhạt phai.


Tôi yêu làn tóc xỏa

Trên bờ vai dịu hiền

Yêu cả màu cỏ dại

Trên quê hương triền miên.


Tang thuơng giăng khắp nẻo

Từ độ giặc tràn về

Vợ xa chồng héo hắt

Giấc mộng đầu tái tê.


Tôi làm sao quên được

Mẹ già đang đợi mong

Thiếu phụ ngóng trông chồng

Mơ ngày chung đôi bóng.


Dòng sông xuôi chảy mãi

Tôi lăn theo dòng đời

Mười hai năm chinh chiến

Bây giờ thân nổi trôi.


Đất nước người dù đẹp

Sao bằng quê hương mình

Đêm về soi gương lẻ

Mơ tương lai bình minh.


Con thơ cười trước ngõ

Xinh như hoa đầu mùa

Vợ hiền tuôn dòng lệ

Xây lại cuộc tình xưa.

Union City, Nov. 18-1982.



   :: Trở Về Phố Xưa



Tôi về qua phố nhỏ

Tìm lại bóng hình quen

Chỉ nghe lời than thở

Của hàng cây bên đường.


Dòng sông xưa vẫn chảy

Thời gian vẫn trôi nhanh

Sao hồn tôi chết lặng

Thấu nỗi đời mong manh.


Đâu còn bóng cá lội

Dưới chân cầu năm xưa

Long lanh đôi mắt biếc

Trong buổi tan học về.


Thật không còn gì nữa

Một quê nghèo đắng cay

Em về đâu thuở ấy?

Giặc Bắc tràn vô Nam.


Người tù binh bước đi

Giữa bao đồng đội cũ

Đêm khuya giờ vây phủ

Môt màu đen tang thương.


Phan Rang ôi nhớ quá

Trường Duy Tân thuở nào

Em vành khuyên bước nhẹ

Qua đời tôi xôn xao.


Hàng me tây còn mượt?

Như thuở xưa đến trường

Hay thân già lá chết

Như kiếp sầu tha hương.




   :: Xuân Ly Hương



Xuân đến đất trời dù thay đổi

Lòng ta chỉ thấy nhớ nhung thêm

Nhớ Mẹ già nua đêm trừ tịch

Đốt nén hương lên Mẹ khấn nguyền.


Bốn trai giờ chỉ còn một đứa

Việc nhà gánh vác những truân chuyên

Một thằng trốn tránh quân tàn bạo

Hai đứa ly hương sống tủi hờn.


Thắm thoát qua rồi bao cái Tết

Lê thê giá lạnh buổi giao thừa

Hương vị Xuân xưa đâu còn nữa

Chỉ còn đau khổ với chia lìa.


Cây cỏ dù xanh, mây dù trắng

Làm sao xóa hết nỗi ưu phiền

Con chim hót khổ trong lồng vắng

Để thấy đời là những oan khiên.


Chân con bước nhẹ lòng trăm mối

Hồn gởi theo mây gió bốn mùa

Hoa bướm xa rồi làn tóc rối

Quê người hờ hững giọt mưa bay.

Nguyễn PhanRang



   :: Bể Dâu

"Ngày về thăm lại Quê Hương lần thứ hai, 2011"


Cái gì là hoành tráng,

Ai là kẻ đại gia?

Dòng sông nay đã cạn

Còn trơ bãi cát buồn.


Cầu Đạo Long thao thức

Trông ngóng bước chân ai,

Người xưa giờ vắng bóng

Sắc hương đời tàn phai.


Xe qua cầu Nước Đá

Còn đây vũng nước sầu

Muốn dừng chân soi mặt

Biết tìm em nơi đâu?


Câu Ông Cọp mất dấu

Đóa sen xưa uá tàn

Em một thời áo trắng

Tôi một đời lang thang.

Thảo Ca Nguyễn Xuân Phần



   :: Tội Nghiệp Cây Cầu

                "Nhớ về quê tôi: Phương Cựu, Tri Thủy và cây cầu bị phá sập
                  vì hận thù của lũ người man rợ, bạo tàn"


Cây cầu nào có tội,

Sao nỡ để chơ vơ

Giữa biển sâu vời vợi

Năm tháng đứng mong chờ.


Cây cầu xưa ai dựng?

Mà bây giờ oan khiên!

Thân tàn mang chứng tích

Xót cảnh đời truân chuyên.


Người qua cầu thuở trước

Giờ lưu lạc nơi đâu?

Có nhớ về quê cũ

Tháng năm sống dãi dầu.


Núi Quít (*) buồn câm nín

Xót xa lòng cố nhân

Vách loang tường rêu mục

Khách du bước ngại ngần.


Vầng mây ôm Cà Đú

Gió lay cành cây khô

Chút tình sầu để lại

Người đi quá hững hờ!

Thảo Ca Nguyễn Xuân Phần

* Núi Quít, núi Cà Đú là tên hai hòn núi thuộc quận Thanh Hải, tỉnh Ninh Thuận.




   :: Chiều Cuối Tuần



Người có căn nhà nhỏ để trở về

Tôi còn gì ngoài tấm thân tàn tạ

Người sống cuộc đời bận rộn

Tôi thì thầm với nỗi cô đơn


Phố xá lên đèn bao người vui bước

Tôi nằm dài trên ghế "sô fa".

Thương quê Mẹ đọa đày, cay đắng

Thương bạn bè lao động chốn rừng già


Người có gia đình vợ con, cha mẹ

Tôi một mình căm lặng sống chờ mong.

Chiều cuối tuần hiu hắt hàng cây xanh,

Chút ánh sáng cũng tan vào bóng tối.


Tôi ngồi âm thầm trong quán vắng

Ngoài kia mọi người hối hả

Họ có niềm vui riêng

Tôi có nỗi buồn của người xa xứ.


Cuộc đời có những nghịch lý

Trên quê hương Việt Nam khốn khổ

Và trên những vùng tận cùng trái đất

Người có con đường nhung lụa

Tôi cũng có con đường đau khổ riêng tôi.


         Ước mong đời đời

Tiếng trẻ thơ reo vui ngoài đồng nội

Giọng ru con à ơi dịu vợi

Bằng ngôn ngữ nước tôi âm điệu ngọt ngào.

Người có nhiều con đường đi về tương lai

Tôi chỉ có con đường duy nhất:

 

         Về lại Việt Nam

Nhìn lúa ngô ươm mộng đầu đời

Nhìn Mẹ già nua tóc bạc bên trời

Chờ đợi con năm dài tháng lụn.

Dáng Mẹ run run, mắt Mẹ mù lòa

Áo vải thô vá nhiều mảnh nhỏ

Như những mảnh đời con vá cho con

Trên xứ người xa lạ, mõi mòn.

Thảo Ca Nguyễn PhanRang



   :: Hát Bài "Lục Quân Việt Nam" Nhớ Quân Trường Cũ

            (Tặng Khóa 17 SQTB/TĐ, riêng trao về các bạn Đại Đội 9 để nhớ thầy Trần Văn Ba)


`

Bao người trẻ nay về đâu ai biết

Tháng năm dài biền biệt những đêm sương

Hồn vất vưởng nơi rừng sâu núi biếc

Hay xác thân vùi dưới đáy đại dương?


Anh phương nào hỡi người trai Thủ Đức

Quân trường xưa giờ đã mất lối về

Đã nằm xuống hay vẫn còn lẩn khuất

Bên cuộc đời oan nghiệt giữa lòng quê


"... Này bao hùng binh tiến lên..."


Lời ca trầm hùng các anh từng hát

Nhịp chân đi vang vọng vũ đình trường

Mang chí cả quyết giữ gìn đất nước

Có ngờ đâu chim gẫy cánh giữa đường.


Nơi xứ lạ buổi tàn đông hội ngộ

Mắt dõi nhìn tìm lại bóng hình quen

Đâu còn nữa tóc sầu nay bạc trắng

Mắt lệ hoen mờ thương nhớ quê hương.

San Jose 08

Khởi Hành số 144, Tháng 10.2008



   :: Di Chúc



`

Quê hương kể từ lập quốc -

Trải qua nhiều cuộc bể dâu.

Ông cha quật cường chiến đấu

Giữ yên quê mẹ tươi màu.


Trên chặng đường dài Nam tiến

Đổ bao nước mắt mồ hôi

Tiền nhân chung lòng xây đắp

Sao không ra sức tô bồi?

Hỡi bọn cúc cung hèn nhát

Cúi đầu thần phục lân bang

Cắt dâng rừng vàng biển bạc

Thân hèn chí mọn lòng gian

Quên mất ngàn năm nô lệ

Phụ công tiên tổ ngang tàng

Gươm thiêng chém đầu giặc Bắc

Sông Hồng trôi xác xâm lăng?

Khởi Hành số 144, Tháng 10.2008



   :: Tịch Liêu



`

Đứa bé tìm cha, cha đã chết

Chỉ còn người mẹ đứng ngu ngơ

Chiều ra biển vắng nhìn mây nước

Dõi mắt trông theo một bóng mờ.

Khởi Hành số 162, Tháng 4.2010



   :: Nấm Mộ Thuyền Nhân


Tiếng khóc bi ai từ biển cả

Đảo xa hiu hắt ánh trăng vàng

Có người tỵ nạn vun bờ cát

Đắp nấm mồ ai chẳng khói nhang.

Khởi Hành số 162, Tháng 4.2010



   :: Oan Khổ



`

Anh nằm xuống trong trại tù u tối

Đời tang thương từ lúc rũ màu cờ

Con thơ dại mong cha về từng bữa

Nay cha về lòng đất lạnh hoang sơ


Người vợ tù thân tảo tần bé nhỏ

Sống lưu đày trên mảnh đất quê hương

Trời thật cao đâu thấu lòng oan khổ

Thôi đành cam mất cả một thiên đường.

San Jose, 2009

Khởi Hành số 161, Tháng 3.2010



   :: Đò Xưa Không Còn



`

Tri Thuỷ còn đâu những chuyến đò

Đưa tôi về lại thuở xa xưa

Hận loài lang thú đem giông bão

Thổi nát quê nhà với nắng mưa.

San Jose

Khởi Hành số 115, Tháng 5.2006



   :: Về Đâu?


Về đâu em bé lên mười

Mắt ngơ ngác đứng bên trời tịch liêu.

Cha em chôn xác thủy triều

Mẹ em chết bởi tiếng cười vô lương.

Khởi Hành số 115, Tháng 5.2006



   :: Mòn Mỏi



Mẹ già mòn mỏi nơi quê cũ

Trông ngóng thằng con chẳng thấy đâu

Binh lứa đã tàn từ dạo ấy

Hay còn chôn xác chốn rừng sâu?


Nửa khuya mẹ bước lần ra cửa

Nghe tiếng ai thân tận cuối trời

Trong trái tim khô dòng lệ nhỏ

Hắt hiu thân mẹ, xót xa đời.

Khởi Hành số 115, Tháng 5.2006



   :: Huyền Thoại


Mẹ Xưa dẫn con lên núi

Ai ngờ con hoá vượn rừng

Ngày về đồng bằng tàn bạo

Mẹ buồn mắt lệ rưng rưng


Cha xưa dắt con xuống biển

Lần mò tìm kiếm tương lai

Nay kẻ lạc loài đất khách

Đứa chôn thân xác đảo ngoài.


Trăm con giờ đây ly tán

Vọng về đất nước thương cha

Khóc mẹ một đời đau khổ

Hắt hiu bóng xế tuổi già.

16 tháng tư 08, kỷ niệm ngày bị bắt tù binh tại Cà Ná, Phan Rang.

Khởi Hành số 97, Tháng 11.2004



   :: 1971


Ai đứng đợi người về từ cõi mộng

Tóc sầu buông như tượng đá sườn non

Cơn gió xoáy kể chi đời ảo vọng

Thời gian qua nào biết mất hay còn.

San Jose, 06

Khởi Hành số 123&124, Tháng 1&2.2007



   :: Người Tình Và Chim Rừng



Chim đã bay xa rừng còn thương nhớ

Tháng ngày dài trông bóng dáng thân yêu

Lòng nhủ quên đi rừng xanh không nỡ

Một đời chim tung cánh lọt vây chiều.

Khởi Hành số 123&124, Tháng 1&2.2007



   :: Oan Khiên


Hai lăm năm lòng đau đòi đoạn

Người xa quê mẹ, kẻ trôi sông.

Kẻ lên rừng núi tìm xương bạn,

Kẻ vượt Đại Dương mắt đứng tròng.

Khởi Hành số 97, Tháng 11.2004



   :: Nửa Khuya



Nửa khuya thức giấc quê người

Nhìn trăng thiên cổ ngậm ngùi bể dâu

Làng xưa, phố cũ nay đâu?

Nam kha tỉnh mộng, tóc sầu bạc phơ.

Khởi Hành số 97, Tháng 11.2004



   :: Nhớ Huế



Đời tôi không có Huế

Còn gì để mà vui

Đời tôi không có Huế

Khúc Nam Ai ngậm ngùi.


Đời tôi không bến đỗ

Sống âm thầm cô đơn

Đời tôi không quê hương

Lệ rơi từng nhịp thở.

Khởi Hành số 97, Tháng 11.2004



   :: Tiếng Khóc Mỵ Ê


Đêm khuya tiếng khóc hồn vong nữ

Thành cũ, cung son, lớp bụi mờ

Trinh tiết mượn dòng sông gởi xác

Nghìn năm còn tạc mộ bia xưa.

Lái Thiêu, 1981

Khởi Hành số 97, Tháng 11.2004



   :: Giặc Hồ Chưa Diệt Chỗ Nào Là Nhà



Giặc Hồ chưa diệt

Chỗ nào là nhà?

- Mái rạ bên đường

Đêm mưa xối xả.


Giặc Hồ chưa diệt

Quê hương nơi đâu?

- Dưới đại dương sâu

Nấm mồ cô quạnh.


Giặc Hồ chưa diệt

Chỗ nào là nhà?

- Trong trại tù đày

Sống đời nhục nhã.


Tuổi trên bốn chục

Tưởng còn thanh xuân

Hổ gầm tủi nhục

Mơ trở lại rừng


Tóc sầu sợi bạc

Ngồi hong nắng mai

Mười năm lưu lạc

Đời như còn dài.

Nguyễn Phan Rang, Union City, 1986

Khởi Hành số 30&40, Tháng 1&2.2000



   :: Hồ Chí Minh thăm đền Vạn Kiếp


Bác anh hùng tôi cũng anh hùng,

Tôi bác cùng nhau bạn kiếm cung.

Bác đuổi quân Nguyên thanh kiêm bạc,

Tôi trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng.

Bác đưa một Nước qua nô lệ,

Tôi dắt năm Châu đến đại đồng.

Nếu có linh thiêng cười một tiếng,

Mừng tôi cách mạng đã thành công.


   :: Bài họa của cụ Nguyễn Thế Truyền


Chú gian hùng chú nói anh hùng,

Tay sai Nga, Tàu phận cúc cung.

Đầu giặc xưa ta mài kiếm bạc,

Máu dân nay chú nhuộm cờ hồng.

Ta dìu dân tộc xây hồn nước,

Chú dắt cừu nhân phá cột đồng.

Nếu có hiện về ta sẽ hỏi,

Dã tràng chú đã tốn bao công?


* Hồ gọi Hưng Đạo Vương bằng bác, xưng tôi.

* Nhà cách mạng Nguyễn Thế Truyền thay lời Hưng Đạo Vương, gọi Hồ bằng chú, xưng ta.

Thảo Ca sưu tầm.