1. Head_
    Ad-25-TSu-2301360532 Ad-25-TSu-2301360532

     

     

    1. Link Tác Phẩm và Tác Giả
    2. Quán Tính (Trần Doãn Nho) Ad-23-Index Ad-23-Index = (Ad-23-468x60created-2-1-10) (Học Xá)

      2005 | TRUYỆN

      QUÁN TÍNH

        TRẦN DOÃN NHO
      Share File.php Share File
          

       

      1.


      Cô đến Mỹ như một kẻ bị lưu đày. Trong lúc mọi người vui mừng tíu tít vì được đặt chân đến vùng đất lạ với biết bao điều mới mẻ, cô lại dửng dưng, lạnh lùng, gần như vô cảm. Cô cũng đi, đứng, nằm ngồi, sờ, mó, ngắm nghía mọi thứ, nhưng tâm hồn cô rỗng không. Tất cả đều chẳng dính dáng gì đến cô.

      Ban ngày, cô theo mọi người đi đó đi đây, ăn uống, mua sắm ... như một cái máy. Ban đêm, khi mọi người đã đi ngủ, cô một mình mở cửa bước ra sân sau, nhìn lên khoảng không gian vô tận. Trời đất mênh mông quá. Ngày tháng cũ vời xa thăm thẳm, mất hút đâu dưới khoảng chân trời mờ mịt. 

      Ngà cứ chập chờn thoáng hiện vây quanh. Ðôi mắt to, lưỡng quyền cao, những nốt mụn đỏ quanh mũi, những chiếc răng cửa lộn xộn, không đều, miệng rộng, chiếc cổ cao có nốt ruồi nằm gần vai, tiếng cười giọng nói rổn rản, hơi thuốc lá và thỉnh thoảng múi rượu ... À, cái áo chim cò, hai túi có bách gài, cái hộp quẹt màu xanh lục, những ngón tay dài, nhám, sục sạo như con rắn bò. 

      Còn nữa, chiếc nhẫn Mỹ to, có chữ N nổi ở phía trên. Bữa đó, Ngà hôn lần đầu. Cái miệng thở phì phò, nóng hổi bên tai, áp vào má, rồi lên môi. Cô luống cuống, người nóng như lửa đốt. Lần cuối cùng trước khi chia tay, cô kéo đầu Ngà xuống hôn lấy hôn để, nhưng Ngà thụ động, buồn bã, ngẩn ngơ.

      Ðến lúc giã từ, Ngà không nói gì, tuyệt không nói gì. Ngà đứng như cái cột trụ xi măng, mắt nhìn cô không chớp. Giờ nhớ lại, cô không hiểu tại sao lúc đó cô đủ can đảm bước đi, để Ngà đứng đó một mình. Vào Sài Gòn, gần ngày đi, cô buồn, nhớ, khóc nhưng không đủ can đảm quay trở ra như Ngà đề nghị. Cô cắn răng ra đi với gia đình trong một trái tim tan nát và một hy vọng gặp lại hão huyền. Cô một mình, một mình, nỗi sầu trĩu nặng.


      2.


      Mẹ cô nói:  "Mẹ biết con buồn. Nhưng rồi con sẽ quên. Mẹ đã từng yêu, nên mẹ biết. Tình yêu đầu lúc nào cũng da diết, sôi nổi tưởng như mất đi, mình không sống nổi. Nhưng thường thì tình yêu đầu bao giờ cũng nông  nổi. Ngà không xứng với con đâu. Mà rồi hắn cũng quên con thôi."

      Cô im lặng. Mẹ bao giờ cũng có lý. Ðúng là giữa Ngà và cô có một khoảng cách lớn. Bây giờ cô ăn đồ Mỹ, mặc quần áo Mỹ, đi học trường Mỹ, lái xe hơi Mỹ. Cô có những thứ mà hồi ở Việt Nam cô vô cùng ao ước, nhưng không thể nào có được. Trong những lá thư đầu cô dấu mẹ gửi cho Ngà, cô nói đến nỗi buồn mênh mông của cô trên xứ lạ quê người, tình cảm nhớ thương da diết của cô đối với Ngà và mong muốn được mãi mãi sống bên Ngà.
       

      Bù lại, cô nhận được thư của Ngà với những lời yêu đương nồng thắm, những nhớ nhung chất ngất. Ngà nhắc nhở lại từng kỷ niệm. Góc phố, hàng chè tàu, đồi núi, đền đài, quán nước, chợ, tấm hình, chiếc xe đạp, bà mẹ, tấm phản ...Cô như được sống lại hết thảy cả một quãng đời thơ mộng. Cô bồn chồn, rạo rực với những ngày vui không còn nữa.

      Cứ nhắc lại mãi niềm thương nỗi nhớ rồi cũng chán, cô đổi đề tài. Cô bắt đầu viết cho Ngà về đời sống ở Mỹ. Cô lái xe như thế nào, đi chợ như thế nào, đi học như thế nào... Kèm theo, cô gửi về cho Ngà tấm hình cô chụp trước nhà với ba chiếc xe hơi bóng loáng. Cô mặc đồ đầm, mặt mày không lấy gì làm vui lắm. Cô nôn nóng trông thư. Lần này, thư Ngà đến chậm. Thư ngắn, chỉ viết chưa đầy một trang giấy. Lại giấy học trò. Toàn những lời trách móc, than thân trách phận. Cô viết thư về thanh minh cho hoàn cảnh của cô, đồng thời với những lời hứa hẹn. Không hồi âm. Cô viết nữa. Lại không hồi âm. Cô giận, cô hờn, nhưng chẳng biết làm sao được. Cô tưởng tượng nếu gặp Ngà đâu đây, cô sẽ cắn vào tay anh chàng cho chảy máu mới hả.


      3.


      Ad-22 Ad-22

      Và rồi, cô bắt đầu quên. Mỗi ngày quên một ít. Cho đến một hôm, cô thức giấc nửa đêm, bước ra ngoài trời, nhìn bầu trời sao và ánh sáng rực rỡ muôn màu của thành phố, lòng cô bỗng hân hoan, phơi phới. Như một phép lạ, cô đã được đến đây, ở đây. Cô đã được hóa kiếp. Nhìn về chân trời, nơi cô ở, sao bây giờ xa xăm quá, nghèo nàn quá, buồn quá. Ngà bỗng xuất hiện trong cô bằng một hình ảnh tầm thường, ngớ ngẩn. Áo quần quê mùa,xấu xí. Ăn nói vô duyên. Ðã thế, học hành chẳng ra gì. Tiếng Anh không biết. Nhà cửa nhớp nhúa. Bà mẹ Ngà lại cứ bỏm bẻm nhai trầu, bập bẹ điếu thuốc vấn, trông đến khiếp. Chưa kể muỗi cắn và mùi gì cứ bốc lên hôi hám trong nhà Ngà.


      Hôm sau, cô lục thư Ngà ra, xem lại. Những chiếc phong bì nhỏ, xấu xí, những hàng chữ nguệch ngoạc, viết cái địa chỉ Mỹ trật lên trật xuống, chỗ thiếu chữ t chỗ thừa chữ s. Ðã thế, viết qua Mỹ mà trên bì thư lại đề họ trước tên sau, lại còn đủ thứ dấu sắc huyền nặng hỏi ngã. Tên người ta bây giờ là Phuong Thao Ngo, anh chàng lại cứ đề Ngô Thị Phương Thảo, nghe quê một cục. Nhất là có đoạn Ngà nhắc đến cái quán may đầu đường của cô. Qua đây, người ta đâu có còn là con bé thợ may tầm thường, trình độ lớp tám nữa. Bây giờ ta đi học high school cà! Lại có trợ cấp.Ta nói được tiếng Mỹ và biết nhảy nữa. Ta văn minh hơn bên đó nhiều. Mai mốt có tiền ta sẽ về thăm, ta ăn mặc đồ Việt kiều, ta tiêu tiền như nước cho bà con xóm giềng lé mắt chơi. Ðâu có như xưa.

      Cầm lui cầm tới, ngần ngừ một hồi, cô ném từ từ những lá thư của Ngà vào giỏ rác, gần bàn học. Còn cái ảnh, cô cũng định ném luôn, nhưng tự dưng, thấy Ngà tội nghiệp. Dù sao, anh ta cũng yêu nàng. Suốt đời, anh ta sẽ bị nhốt trong cái mảnh đất nghèo nàn, buồn bã đó. Thôi, giữ chiếc ảnh để trong album như một kỷ niệm thuở thiếu thời, cũng vui.


      4.


      Mẹ cười, nói với cô:

      "Con thấy không, mẹ mấy khi nói sai. Bây giờ con đã thấy rõ chưa. Thằng Ngà tội nghiệp thật, nhưng chỉ là một thằng nhà quê, sao mà cân xứng với con cho được. Ở đây, con xem, khối người, cho con mặc tình lựa chọn. Bạn bè của ba đông, con cái họ cả bầy, đứa kỹ sư, đứa dược sĩ, đứa thầy giáo, đứa chuyên viên ... Con thích loại nào? Theo mẹ thấy, cứ từ từ. Con giao du rộng rãi vào, tìm hiểu đứa này đứa nọ, thế nào chẳng dính được một đứa tài đức vẹn toàn cho ấm tấm thân."

      Ừ, thì mẹ đã nói là đúng. Mẹ là mẹ mà.

      Thế rồi, cô đi học, cô đi làm thêm, cô đi chơi. Mặt mày cô càng ngày càng trắng ra, hồng hào, đẹp đẽ. Cô mặt váy ngắn, váy dài. Cuối tuần, cô đi dự "pa-đì", nhảy nhót tưng bừng. Sinh nhật cô, cô xin ba mẹ tổ chức thật lớn, mời cả trăm người, có giàn nhạc sống, có quay phim, có karaoke, có nhảy đầm.

      Không mấy chốc, cô cảm thấy mình biến thành tiểu thư.Nhớ lại mấy con bạn nhà giàu ở Việt Nam - cái mặt cứ dương dương dễ ghét - đâu có thấm gì với cô bây giờ. Bọn chúng làm gì có xe hơi, có computer, có TV cái lớn cái nhỏ, cái để trong phòng khách, cái để trong phòng ngủ ... Cô tự nhủ, mình cứ ăn cứ chơi, không tội gì mà yêu vội.


      5.


      Trong số nhiều thanh niên thường hay lui tới nhà cô, có một người để ý cô nhiều nhất. Anh ta chẳng có gì đặc biệt, mặt mày thường thường, thậm chí hơi xấu trai. Anh ta có nghề nghiệp, chịu khó làm ăn, nhưng không có gì gọi là giàu có. Khi gia đình cô vừa sang, anh là một trong những người đầu tiên tình nguyện giúp đỡ. Anh bưng ghế, khiêng bàn, chở đi chợ, đi làm giấy tờ, đi xin trợ cấp. Nhờ đâu làm đó, việc gì cũng chu đáo. Hầu như một hai bữa, anh ghé nhà một lần, ngồi con cà con kê, kể đủ thứ chuyện về nước Mỹ. Mẹ, chị và các em cô ngồi quanh, say sưa lắng nghe.


      Nhiều lúc, anh ta mang đến một thùng bia, ở lại uống với ba cô đến nửa đêm mới về. Anh biếu nhà cô một cái VCR mới toanh. Rồi thì, khi đồ ăn, khi tiền bill, khi đi shopping..., anh tìm cách trả giùm và không bao giờ lấy lại.Ðặc biệt, anh chiều cô hết sức. Cô muốn gì được đó, kể cả những lúc cô nói đùa.

      Mẹ cô bảo:

      "Người ta có tình, người ta giúp mình, thì mình cứ nhận cho người ta vui, đâu có sao. Mình mới sang, ai cũng có bổn phận phải giúp đỡ mình. Sau này, có điều kiện, mình trả ơn lại chứ vội gì. Còn nếu người ta có ý định lợi dụng thì cho 'de' luôn, cho đỡ phiền hà."

      Cô cũng nghĩ như mẹ. Vì thế, cô tiếp tục giao du với Ấn - tên chàng trai - một cách vui vẻ, bình thản, không băn khoăn, thắc mắc, đề phòng.


      6.

       

      Cho đến một hôm. Lần đó, Ấn mời cô đi ăn và mua tặng cô một chiếc áo ấm đắt tiền. Trên đường về nhà, Ấn dừng xe ở một đoạn đường vắng, xin cầm tay cô. Cô chịu. Ấn bảo Ấn yêu cô, cô nói lửng lơ. Về nhà nghĩ bụng, đâu có dễ yêu thế, anh chàng cho một món quà, rồi tưởng bở!

      Lần sau, rồi lần sau và lần sau nữa, Ấn tiếp tục mua quà tặng cô, tặng mẹ cô và tiếp tục tỏ tình. Cô tiếp tục lửng lơ. Nhưng rồi, đùng một cái, cô đâm ra yêu Ấn thiệt. Cô để cho Ấn hôn và cô cũng hôn Ấn cuồng nhiệt. Cái anh chàng xấu xí này mà sao đáng yêu thế!

      Mẹ nói: "Thằng Ấn này không xứng chút nào với con cả. Hắn ở đây lâu thật, có tiền thật, có ơn với gia đình mình thật, nhưng dù gì đi nữa hắn cũng chỉ là thằng thợ sửa xe. Sang tới Mỹ mà lấy một thằng sửa xe làm chồng à!"

      Nghe mẹ nói thế, cô lại thao thức, băn khoăn. Cuối cùng, như đã từng bỏ Ngà để ra đi, cô quyết định không yêu Ấn nữa. So với lần trước, lần này cô quyết định mau chóng hơn, nhẹ nhàng hơn và ít vướng mắc hơn.


      7.


      Mẹ cô dặn: "Con đừng cắt đứt vội, vừa tội nghiệp, lại vừa mất nhờ. Dù sao, hắn cũng có tình hơn mấy đứa khác. Con cứ từ từ mà xa hắn."      

      Cô nghe lời mẹ dặn. Từ đó, cô không còn biết yêu nữa!


      Trần Doãn Nho

      Tạp chí Thế Kỷ 21

      Ad-22 Ad-22


      Cùng Tác Giả

      Cùng Tác Giả:

       

      - Tình bạn trong văn chương Trần Doãn Nho Phiếm luận

      - Tưởng nhớ Phan Xuân Sinh Trần Doãn Nho Nhận định

      - Một cái gì rất Nguyễn Xuân Hoàng: Sổ tay Trần Doãn Nho Nhận định

      - ‘Nghiệp’ thơ của Trần Yên Hòa Trần Doãn Nho Nhận định

      - Đọc Ngu Yên: Trải nghiệm học thuật về thơ Trần Doãn Nho Nhận định

      - Tranh Tĩnh Vật Trần Doãn Nho Tạp bút

      - Tháng Tư, nói chuyện tị nạn Trần Doãn Nho Tạp luận

      - Một truyện rất Huế, ‘Thương Nhớ Hoàng Lan’ Trần Doãn Nho Giới thiệu

      - Từ một tờ bìa báo cũ... Trần Doãn Nho Hồi ức

      - Buổi trao giải văn học Phan Thanh Giản (15.8.2021) Trần Doãn Nho Tường thuật

    3. Truyện Ngắn (Học Xá) Ad-31 Ad-31 = QC_250-250 (Học Xá)

       

      Truyện

        Cùng Mục (Link)

      Chùm Dây Leo Trên Căn Nhà Gỗ - Phần II (Trần Hồng Văn)

      Chùm Dây Leo Trên Căn Nhà Gỗ - Phần I (Trần Hồng Văn)

      Trong Cơn Lốc (Trần Hồng Văn)

      Tôi Đi Học (Thanh Tịnh)

      Lá gan của cô còn tốt lắm! (Lê Hữu)

      Theo Ngọn Sóng (Trần Hồng Văn)

      Vẫy Tay Ngậm Ngùi (Hương Thủy)

      Bóng Đêm (Trần Hồng Văn)

      Một Người Tên Là Lovac (Trần Hồng Văn)

      Chiếc Bóng (Trần Hồng Văn)


      Truyện Đọc

       

      Cánh Vạc Mùa Thu (Trần Hồng Văn) 

      Đêm Giáng Sinh Nhiệm Mầu

       (Trần Hồng Văn) 

      Đứa Con Út (Trần Hồng Văn) 

      Một Đêm Phiền Muộn

       (Trần Hồng Văn) 

      Tiếng Vọng từ Đáy Vực

       (Trần Hồng Văn) 

      Con Cọp (Trần Hồng Văn) 

      Đại Sư Và Giai Nhân

       (Trần Hồng Văn) 

      Tây Ninh – Chút Còn Lại Trong Lòng Người Lính (Nguyễn Mạnh An Dân) 

      Cái Giếng (Trần Hồng Văn) 

      Vùng Đồi (Phạm Văn Nhàn) 

      Người Cha (Trần Hồng Văn) 

      Ngọn Đồi Trầm Lặng (Trần Hồng Văn) 

      Người Mẹ (Trần Hồng Văn) 

      Lưỡi Dao Cạo (Trần Hồng Văn) 

      Hoa Với Lá Chỉ Một Màu Trắng Đục

       (Trần Hồng Văn)    

       

      Truyện Đạo

        Cùng Mục (Link)

      Im Lặng Của Thiền Sư (Phan Trang Hy)

      Kể Lại Vài Giai Thoại Trong Tập Vào Thiền (Doãn Quốc Sỹ)

      Con Thằn Lằn Chọn Nghiệp (Hồ Hữu Tường)

      Mẹ Quán Thế Âm (Phạm Huê)

      Những Hạt Đậu Biết Nhảy (Phạm Huê)

      Maria Quán Thế Âm (Phạm Huê)

      Sợi Tơ Nhện (Nguyễn Văn Thực)

       
      Ad-33 (Học Xá) Ad-33 - Google - QC4 (Học Xá)

       

      Phim VN trước 1975

       

      (Thẩm Thúy Hằng-Kiều Chinh-ThanhNga-BạchTuyết)

       

      - Chiếc Bóng Bên Đường   - Nàng (1970)

      - Người Cô Đơn (1972)    - Xa Lộ Không Đèn

      - Bão Tình (1972) - Sóng Tình (1972)

      - Chúng Tôi Muốn Sống (1956)

      - Trường Tôi (1973) - Nắng Chiều (1973)

      - Giỡn Mặt Tử Thần (1975)

      - Năm Vua Hề Về Làng (1974)

      - Tứ Quái Sài Gòn  - Những Giọt Sương Khuya

      - Như Hạt Mưa Sa 1 - Như Hạt Mưa Sa 2

      - Như Hạt Mưa Sa 3 - Như Hạt Mưa Sa 4

      - Vượt Sóng

      - Cuộc Di Cư Năm 1954

        Ad-31 Ad-31 = QC_250-250 (Học Xá)

       

  2. © Hoc Xá 2002

    © Hoc Xá 2002 (T.V. Phê - phevtran@gmail.com)