|
Dê Húc Cà n(1.10.1934 - 21.11.1987) |
|
|
VĂN HỌC |
GIAI THOẠI | TIỂU LUÂN | THÆ | TRUYỆN | THỜI LUẬN | NHÂN VẬT | ÂM NHẠC | HỘI HỌA | KHOA HỌC | GIẢI TRà | TIỂU SỬ |
Văn Tế Nghĩa Sĩ Cần Giuộc
Me tôi xÆ°a đẹp lắm. Sắc đẹp đó má»™t phần vì thá»i gian qua, má»™t phần vì số cân nặng tăng lên rất nhiá»u nên đã giảm bá»›t Ä‘i. Qua những lá»i me tôi kể lại và những ká»· niệm lúc tôi còn nhá», mẹ tôi là má»™t trong những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đầu tiên vấn tóc trần, rẽ lệch, mặc áo mẩu và mang dù Nháºt. Chúng tôi còn giữ được và i chiếc ảnh chụp ba me tôi và hai, ba đứa trong bá»n chúng tôi. Má»—i khi xem lại hình ảnh cÅ© là má»™t dịp để chúng tôi phê bình ba mẹ.
Những lá»i phê bình khôi hà i nhất dÄ© nhiên là do những ngÆ°á»i không có trong ảnh. Lan chẳng hạn:
- Có phải bây giỠme mới béo đâu. Ngà y xưa me đã có “khuynh hướng†béo rồi cơ mà .
- Láo nà o! Trước me béo đẹp.
- Trông đôi mắt me dữ quá. Có ông nà o bị mẹ thôi miên đi không?
- Suỵt!... Ba nghe thấy đấy. Ba có hay ghen không hở me?
Me chúng tôi cÆ°á»i. Äôi mắt sâu to và hà ng lông mi cong dÆ°á»›i đôi mà y Ä‘áºm cÅ©ng nhÆ° cÆ°á»i theo.
- Mẹ không được nói dối đấy. Ba ngà y xưa ghen lắm phải không?
- Còn phải nói. Anh còn nhớ mỗi khi đi hội chợ hay đi xem phòng triển lãm nà o nếu có ai nhìn me là ba có vẻ bực tức lắm.
Lan giơ một tấm ảnh lúc ba tôi ở Chapa tay cầm một cái ba-toong.
- Các ông sợ ba là phải, Ba cẩm ba-toong cơ mà .
Riêng tôi, tôi biết ba rất hay ghen. Những tráºn cãi nhau giữa ba và me tôi hồi chúng tôi còn nhá» tuy có là m chúng tá»™i sợ hãi đôi chút, nhÆ°ng chúng tôi lại được lợi. Sau má»—i tráºn cãi nhau to, sau khi nghe ba tôi gá»i mẹ tôi bằng “cô†và me tôi gá»i ba tôi bằng “ông†thì me tôi cả quyết xếp quần áo và o va-li và lôi cổ chúng tôi vá» quê bà ngoại.
Chúng tôi “bắt buá»™c†phải nghỉ há»c và sống những ngà y đầy thÃch thú ở trại cho đến khi ba tôi mò xuống xin lá»—i me tôi và là m là nh. Ông bảo:
- Lâu không có chúng nó để mắng cũng thấy nhớ!
Mẹ tôi cao hÆ¡n mức trung bình đối vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà Việt, trên má»™t thÆ°á»›c sáu mÆ°Æ¡i. Bà chỉ thấp hÆ¡n ba tôi má»™t chút xÃu. Äôi vai tròn, khuôn mặt nét Ä‘á»u và đầy đặn của bà trái ngược hẳn vá»›i khuôn mặt xÆ°Æ¡ng xÆ°Æ¡ng toà n những nét gẫy của ba tôi.
Me tôi có nhiá»u anh trai, nên có lẽ vì thể đã quen thuá»™c vá»›i lối sống bừa bãi nhiá»u khi kỳ quái của các anh. Nhá» những kinh nghiệm đó bà rất rá»™ng lượng vá»›i các con trai không lấy gì là m kiểu mẫu lắm nhÆ° chúng tôi. Äấy cÅ©ng là má»™t tÃnh xấu của bà : Chiá»u con và rất dá»… tha thứ.
Những bạn trai của tôi, của riêng Liên, của Liên nhÆ°ng do tôi giá»›i thiệu đến thăm gia đình tôi, nhiá»u lúc phải ngạc nhiên và bỡ ngỡ vì thấy mẹ tôi trong khi nói chuyện tá» ra rất thông thạo và hiểu biết vá» những vấn Ä‘á» mà các bà mẹ cùng má»™t thế hệ vá»›i bà không dám đả Ä‘á»™ng tá»›i: tình yêu hoặc quan niệm sống của phái trẻ và của chÃnh bà .
Bà có thể xen và o câu chuyện:
- Các cô các cáºu bây giá» bà n đến yêu Ä‘Æ°Æ¡ng có vẻ quan trá»ng lắm. Thá»i me ấy à ...
Liên chá»›p chá»›p mắt, đó là má»™t lối Ä‘iệu đặc biệt của nà ng mà Lan gá»i là “chá»›p mắt ngượng ngùng†và kêu lên nho nhá»:
- Me!
Là m nhÆ° câu chuyện me tôi sắp kể không nghiêm trang và hợp vá»›i má»™t bà mẹ. Lan thì cÆ°á»i có vẻ vui thÃch và lại còn xúi thêm:
- Yên nà o! Chị tưởng chỉ chị má»›i biết thế nà o là mÆ¡ má»™ng ả? Em cam Ä‘oan thá»i trẻ ba cÅ©ng tán me mất công lắm, phải không me?
Me tôi cÆ°á»i rất tÆ°Æ¡i. Me tôi không những cÆ°á»i bằng miệng mà còn cÆ°á»i bằng cả ngÆ°á»i. Khi bà cÆ°á»i cÅ©ng nhÆ° khi bà ăn ai cÅ©ng thÃch ngắm.
- Me nhớ dạo me đi xem mặt bác Ba gái hộ bác Ba trai.
Lan và Liên kêu lên:
- Äi xem mặt há»™! Thế bác trai không Ä‘i à ?
- Không! Khi me vá» Bác thản nhiên há»i: "Thế nà o? Trông cô ta có được không?â€
Me trả lá»i: “Em cÅ©ng chÆ°a biết. CÅ©ng Ä‘Æ°á»ng được. Cô ấy ngoanâ€. Bác Ba bảo: “Cô bằng lòng, tôi cÅ©ng bằng lòngâ€.
- Thế me có bằng lòng?
- Lan dốt quá, nếu me không bằng lòng tại sao lại có bác gái.
Nói đến chuyện dựng vợ gả chồng cho các con me tôi có một ý kiến khá đặc biệt:
- Lan, Liên Æ°ng ai mẹ gả liá»n. Miá»…n là cÆ°á»›i đừng tốn (mẹ tôi lúc nà o cÅ©ng sợ tốn). Còn con trai thì bao giá» cÆ°á»›i vợ cÅ©ng được. Cảng muá»™n cà ng tốt.
Mẹ tôi là thủ quỹ của gia đình. Không may cho chúng tôi me tôi rất thÃch tiêu tiá»n, thÃch ăn ngon và thÃch là m ngÆ°á»i khác ăn ngon. Bá»n chúng tôi dÄ© nhiên chỉ biết ăn cho khoái miệng. “Sao chúng nó ăn sà nh thế! Con nhà lÃnh tÃnh nhà quanâ€. Khả năng thưởng thức món ăn chúng tôi đã cao đến Ä‘á»™ ba tôi phải thốt lên câu đó thì đủ hiểu.
Gia đình tôi trong mấy ngà y đầu tháng bao giá» cÅ©ng tÆ°ng bừng nhá»™n nhịp. Tiếng gà vịt kêu xen lẫn vá»›i tiếng dao thá»›t nghe tháºt êm tai. Trong bếp lúc nà o cÅ©ng lúc nhúc những ngÆ°á»i là ngÆ°á»i, cả nhà táºn lá»±c nặn óc ra để nghÄ© xem có món gì ngon cần phải ăn. Äiá»u gì chứ Ä‘iá»u đó ai cÅ©ng già u óc tưởng tượng cả. Mặc dầu ba tôi ngăn cản và đe:
- Sao chúng mà y không bảo me má»i cả phố đến ăn má»™t thể. Có bao nhiêu tiá»n tiêu cho tháºt hết. Rồi thì ăn muối.
NhÆ°ng sá»± Ä‘e nẹt của ông không vì thế ngăn cản ông thưởng thức cùng vá»›i má»i ngÆ°á»i những món ăn ngon và rồi ông vẫn phải khen:
- Món tiết canh vịt thì chỉ có me là m ba mới vừa ý. Ngà y xưa chú Sáu chỉ ăn những món “chị Năm†là m mới thấy ngon miệng.
Chú Sáu (má»™t nhà văn nổi tiếng), gá»i chú nhÆ° váºy vì chú đứng thứ sáu trong gia đình, là má»™t ngÆ°á»i sà nh ăn có tiếng.
NhÆ°ng những âm thanh vui vẻ nhÆ° tiếng dao thá»›t và gà vịt đó cà ng xa dần ngà y đầu tháng cà ng thÆ°a thá»›t Ä‘i và đến khoảng ngà y 18, 20 là im hẳn. Chúng tôi bắt đầu chuyển sang má»™t “rê-dim†khác mà chúng tôi đặt cho má»™t cái tên rất thanh tịnh là “re-dim tu tiênâ€.
Äã quen rồi mà má»—i khi Ä‘i há»c vá» sau khi quẳng cặp xuống bà n, Lan và Liên lạnh lùng giở báo ra Ä‘á»c nhÆ° chÆ°a bao giá» nghe thấy nói đến chữ “bếp†hoặc biết “là m bếp†là gì cả.
Sơn vì đến tuổi lớn nên ồn à o hơn, hắn kêu lên:
- Lại tu tiên rồi. Sáng rau muống vá»›i cà chiá»u thì ăn gì?
Lan không cÆ°á»i tiếp luôn:
- Cà với rau muống.
Tháºt giản tiện!
Và đến bữa cÆ¡m chúng tôi biết trÆ°á»›c thế nà o cÅ©ng được nghe những lá»i trách móc của ba tôi vá» sá»± ăn tiêu hoang phÃ.
Tuy me tôi tiêu không tÃnh toán nhÆ°ng từ bao nhiêu năm nay bà vẫn giữ chức thủ quỹ nhÆ° thÆ°á»ng. Có và i lần ba tôi bá»±c mình tranh cho bằng được việc chi tiêu trong gia đình nhÆ°ng chỉ được Ãt lâu là ông cÅ©ng Ä‘Ã nh phải trao trả trách nhiệm phức tạp và phiá»n toái lại cho mẹ tôi.
Nói rằng me tôi tiêu không tÃnh toán cÅ©ng không hoà n toà n đúng vì quả tháºt lúc bá» tiá»n ra mua má»™t món gì hoặc là m má»™t bữa ăn ngon me tôi không nghÄ© đến ngà y mai có còn đủ tiá»n để mua món ăn hay không. NhÆ°ng tiêu rồi me tôi ghi và o sổ cẩn tháºn lắm.
Me tôi chỉ tÃnh sổ khi nà o quỹ đã gần cạn. Cho nên má»—i khi me tôi trịnh trá»ng mang quyển sổ mà u Ä‘en, bìa da rất dà y ra ngồi ở giÆ°á»ng giữa nhà và gá»i Liá»…u:
- Liá»…u mang bút ra đây me tÃnh sổ.
Thì lúc đó chúng tôi biết là có lẽ còn lâu lắm chúng tôi mới lại được biết hương vị các món ăn trần tục.
Nhiá»u khi Lan và Liên cÅ©ng ngồi quây lấy me tôi và giúp me tôi tÃnh sổ. Trà nhá»› của me tôi không lấy gì là m dai lắm và nhất là Lan vì ghét quyển sổ đó nên cứ tìm
cách giúp me tôi biên và o sổ những món tiêu tưởng tượng.
- Me nà y! Me có nhớ hôm me đi chợ vỠme mua ba con gà hay không?
- Äâu! Có hai con thôi đấy chứ!
- Me nhầm rồi! VỠsau có một con gà mái béo lắm me mua thêm mà !
- Ừ nhỉ!
Kết quả là đến cuối tháng tiá»n chỉ tÃnh ra nhiá»u hÆ¡n tiá»n thu. Me tôi rất ngạc nhiên và băn khoăn mãi:
- Quái! Hay me biên nhầm cả tiá»n nợ và o đây. Nhất định không phải thể vì tiá»n nợ me tÃnh riêng cÆ¡ mà .
Ba tôi lại được thể nói:
- Me mà y thì số sách là m gì cho mệt. Tiá»n có bao giỠđể nóng túi đâu. Sợ nó thà nh “rắn†thà nh "rết†nên phải tiêu ngay.
Từ đó trở Ä‘i Lan và Liên khi nói đến “rắn, rết†là muốn nói đến tiá»n.
Khi nhiá»u tiá»n các con xin me tôi rất dá»… nhÆ°ng khi tiá»n trở nên hiếm hoi me tôi khó lắm. Biết tâm lý me tôi Lan, Liên rất khôn ngoan và lá»±a đúng lúc xin. Khi me tôi Ä‘ang ngồi mÆ¡ mà ng nghÄ© đến chuyện gì chẳng hạn thì lúc đó há»i gì mẹ tôi cÅ©ng ừ. Lan sẽ vá» há»i:
- Me! Chốc me mạng lại cho con cái áo nà y nhé!
- Ừ!
- Me mạng nhanh lên đấy nhé để mai con Ä‘i há»c đấy. Me cho con hai chục nhé!
- Ừ!
Äó là má»™t phÆ°Æ¡ng pháp rất chÃnh đáng vì sau nà y me tôi có nhá»› ra thì Lan đã có đủ lý do để bà o chữa.
- ChÃnh me cho con tiá»n mà me còn mắng gì
Mẹ tôi rất Ãt khi mắng con cái, nhÆ°ng thế không có nghÄ©a là không bao giá» me tôi mắng ai. Má»™t tháng Ä‘á»™ má»™t hai lần vì má»™t chuyện bá»±c mình nà o đó me tôi mắng má»™t hai tráºn má»™t thể. Bất cứ lá»—i tại ai không cần biết. Me tôi sẽ lấy ngÆ°á»i đó là m Ä‘iểm khởi hà nh và me tôi mắng lây ra tất cả má»i ngÆ°á»i trong gia đình. Me tôi lôi hết những lá»—i lầm của má»i ngÆ°á»i từ thuở nà o ra nói. Me tôi không thÃch ngồi má»™t chá»— nên vừa dá»n dẹp đồ đạc trong nhà , mẹ tôi Ä‘i hết nhà trên xuống nhà dÆ°á»›i và mắng không ngừng trong má»™t hay hai tiếng đồng hồ.
Trong trÆ°á»ng hợp đó tốt hÆ¡n hết là chúng tôi là m ra vẻ không nghe thấy và coi nhÆ° me tôi nói những chuyện không liên lạc gì đến ai cả. Vì thế nên xảy ra nhiá»u chuyện rất buồn cÆ°á»i, chẳng hạn khi me tôi Ä‘ang nói:
-... Mấy cô con gái thì lÆ°á»i Æ¡i là lÆ°á»i. Ä‚n xong Ä‘i há»c, vá» nhà quẳng sách là má»—i đứa lấy truyện, lấy báo ...
SÆ¡n đùng đùng chạy đến há»i:
- Me! Cái quẩn tÃm dà i của con me để đâu?
- Ở trong tủ ngăn cuối cùng ấy.
Äoạn me tôi lại tiếp tục:
-... báo vá»›i sách. Nhá»›n rồi phải há»c ăn há»c là m.
Liên chạy ở dưới bếp lên:
- Me! Ä‘áºu rán hay kho?
- Kho! Mà cho tương chứ đừng cho nước mắm.
Tà i khâu vá của me tôi thì trong gia đình tôi ai cÅ©ng công nháºn là đến Ä‘á»™ rất tinh vi. NgÆ°á»i khâm phục mẹ tôi nhất có lẽ là SÆ¡n, vì hắn nhá»›n quá nhanh nên quần áo cứ sau và i tháng đã phải nhá» mẹ tôi xuống thêm má»™t gấu hoặc ná»›i dà i tay. Không những thể mẹ tôi lại già u óc tưởng tượng. Chiếc áo gối bị rách má»™t chá»—, me tôi lôi trong thùng ra má»™t miếng lụa Ä‘á» chói trÆ°á»›c những cặp mắt đầy ngạc nhiên của Lan và Liên.
- Me vá bằng mà u nà y ấy à ?
- Gá»i Du ra đây me bảo.
Sau đó miếng lụa đó đã được cắt theo một hình thể rất Picasso và vá và o áo gối.
Mà n che chiếc cá»a sổ bị rách, mẹ tôi tháo mấy chiếc xiêm cÅ© của Tuyết và Liá»…u và sau đó nhá» tà i biến hóa của me tôi chúng tôi đã có má»™t chiếc mà n cá»a má»›i mà u tÃm có hoa sẫm rất nhã nhặn.
Lan có má»™t chiếc áo hở cổ mặc trong nhà má»™t ná»a nâu sẫm và má»™t ná»a và ng nhạt. Äó là do sá»± phối hợp của hai vạt của hai chiếc áo dà i khác mà u nhau. Lan và Liên thÆ°á»ng khuyên mẹ tôi mở má»™t lá»›p dạy vá» khoa “máy cắt láºp thể.â€
Me tôi thÆ°á»ng bị các con chế vì tá»™i: “chiếm nhiá»u chá»— quáâ€.
- Me! Hôm nay me đi ciné nhé. Con đã lấy riêng cho me hai vé.
- Anh lấy ở rạp nà o thế?
- R Ä. thì không được, ghế hẹp quá.
- Me ngồi lui ra còn ngồi má»™t tÃ. GiÆ°á»ng nà y ngÆ°á»i ta là m ra để nhiá»u ngÆ°á»i ngồi chứ đâu cho má»™t ngÆ°á»i.
- Há»a sÄ© nà o vẽ me thì tháºt tiện, chỉ cần vẽ má»™t vòng tròn tháºt to...
- Và thêm con số 64 và o giữa.
- Tại sao 64?
- 64 cân mà !
- Hôm nà o lôi me đi Bal đi.
- Và dụ me khiêu vũ thì là m thế nà o?
- Me cần gì phải khiêu vÅ©. Me cứ đứng giữa “pÃt†là đủ hết chá»— rồi còn ai mà khiêu vÅ© nổi.
Me tôi chỉ cÆ°á»i.
Tá»›i đây tôi tạm ngÆ°ng phần giá»›i thiệu me tôi, vì không lẽ ngoà i Ä‘á»i tháºt me tôi đã “chiếm nhiá»u chá»— quá†mà ở đây, trên trang giấy nà y, me tôi cÅ©ng chiếm nhiá»u chá»— quá thì e không tiện.
Tôi sợ me tôi không bằng lòng vì:
- Lại chỉ phà giấy. Viết nhiá»u tốn tiá»n mua giấy. Vẫn lại “tổn tiá»nâ€, khó mà thay đổi tâm tÃnh được mẹ tôi.
(trong Gia Äình Tôi, táºp san Văn xuất bản 12/1967)
* Tên tháºt Nguyá»…n Kim Tuấn sinh năm 1932 tại Hà Ná»™i. Cá»±u sÄ© quan QLVNCH. Äịnh cÆ° tại tiểu bang California từ năm 1990. Có chân trong Tá»± Lá»±c Văn Äoà n.
- Và i Kỷ Niệm VỠNguyễn Gia Trà Duy Lam Hồi ức
- Me Tôi Duy Lam Truyện ngắn
- Viết vá» Tạp Ghi Văn Nghệ của Nguyá»…n Mạnh Trinh Duy Lam Nháºn định