|
Lam Phương(20.3.1937 - 22.12.2020) | Lưu Trung Khảo(.0.1931 - 22.12.2015) | Nguyễn Hiến Lê(8.1.1912 - 22.12.1984) | Nguyễn Đình Nghĩa(5.10.1940 - 22.12.2005) |
|
|
VĂN HỌC |
GIAI THOẠI | TIỂU LUÂN | THƠ | TRUYỆN | THỜI LUẬN | NHÂN VẬT | ÂM NHẠC | HỘI HỌA | KHOA HỌC | GIẢI TRÍ | TIỂU SỬ |
Thơ Văn Trần Yên Hoà & Bằng hữu
Qua sông Potomac nhớ Ngọc Dũng (Đinh Cường)
Giọt Lệ (Giang Hữu Tuyên)
Bài Ngồi (Thanh Tâm Tuyền)
Bài Ngọc Dũng cuối, Tháng Sáu (Du Tử lê)
Ngọc Dũng, tháng cuối cùng
(Đinh Cường ghi)
Trời nắng chang, hè, qua bến sông
nhìn con nước chậm cứ xuôi dòng
tro anh chị thả tan ngoài biển
nhang khói thơm, hồn anh mênh mông
Tôi vẫn đi, về, ngồi im buồn
nhìn mây thấy bóng người xa khuất
mưa chiều gầm, mưa giông mưa giông
mười hai năm qua mãi còn giọt Lệ [1]
Virginia, 7 July 2012
(1) Đỗ Thị Diễm Lệ, tên chị Ngọc Dũng.
Người đi xô ngã vầng trăng
Chút buồn lau sậy về quanh hiên nhà
Còn đây một nét cười khà
Tranh thơm mùi nắng. Rượu òa vỡ mưa
Còn đây giọt Lệ đêm thưa
Giọt tuôn xuống đất. Giọt đưa lên trời
Giọt ra biển lớn luân hồi
Giọt thành mưa bụi một thời ấu thơ
Giọt mang phận nước tách bờ
Giọt theo mùa nhãn. Giọt về Hưng Yên
Giọt tràn giọt ngập bình nguyên
Có gì mằn mặn như duyên tơ mình...
Chiều chiều lững thững lên bãi tha ma.
Trời thu la đà không mùi hương trừ mùi cỏ ngái.
Trong khóe mắt hoen ửng lóe góc trời mùa hạ đang lụn.
Những hàng bia lởm chởm sau lưng trên cỏ mượt ngã màu.
Dưới chân đồi xóm nhà ở sau rừng cây thưa.
Ngồi ngắm. Ngồi ngẫm.
Gió mát đầu óc bay tảng.
Ngồi như trời trồng. Tự trồng cái bị thịt.
Ngủ mở mắt thao láo không hay.
30/6/2000
tôi vẫn nghĩ, cuối cùng, người đàn ông kia sẽ chẳng giữ cho mình điều gì
ngay những bức tranh vẽ thời tuổi trẻ
thời mầu sắc như mặt trời
nuốt chửng những vần trăng, thiếu nữ.
bởi những điều tử tế
từ lâu, ông đã đem cho hết thẩy, mọi người,
(không chỉ riêng vợ, con, bằng hữu.)
nhưng ít gì cũng phải vài ba chục năm nữa kìa!
trái tim ông trong trẻo quá mà!
những lượng máu luân lưu cũng thơm, lành biết bao!
vậy mà, Văn Sơn Trường, báo tin ông đã
đổ,
xuống.
Đinh Cường, Nguyễn Thế Toàn xác nhận ông đã
đổ, xuống.
sự đổ xuống thình lình
như tiếng hú cũng thình lình đổ xuống một Tạ Tốn.
(tôi không tin. không tin. không tin. không tin. không tin...)
tôi vẫn nghĩ, cuối cùng, người đàn ông kia sẽ chẳng giữ lấy cho mình điều gì
ngay những bức tranh vẽ thời luân lạc
thời mầu sắc như mặt trăng
nuốt chửng những mặt trời, thảo mộc, phố xá
bởi những điều đôn hậu
từ lâu, ông đã đem cho hết thẩy, mọi người
(không chỉ riêng vợ, con, bằng hữu.)
nhưng ít gì cũng phải vài ba chục năm nữa kìa!
tâm hồn ông như đất, vốn lành quá mà!
nụ cười ông như lá, mới xanh làm sao!
vậy mà, Văn Sơn Trường báo tin ông đã
đổ,
xuống.
Đinh Cường, Nguyễn Thế Toàn xác nhận ông đã
đổ, xuống.
sự đổ, xuống thình lình
như điều tử tế cũng đã thình lình đổ xuống
hay sự ngúm, tắt thình lình
tiếng cười Lão Ngoan Đồng!
(tôi không tin. Không tin. Không tin. Không tin. Không tin...)
tôi vẫn nghĩ, cuối cùng, người đàn ông kia sẽ chẳng giữ cho mình điều gì
dù chỉ một chấm đen.
thời chấm đen nuốt chửng trong bụng nó
cả một vũ trụ
(hoặc ngược lại) bởi ngay những điều không thể cho
từ lâu, ông cũng đã đem cho hết thẩy, mọi người
(không chỉ riêng vợ, con, bằng hữu.)
nhưng chí ít cũng phải vài ba chục năm nữa kìa!
ngôn ngữ ông mới đẹp làm sao!
ký ức ông khỏe mạnh, vạm vỡ biết chừng nào!
vậy mà Văn Sơn Trường báo tin ông đã
đổ,
xuống.
Đinh Cường, Nguyễn Thế Toàn xác nhận ông đã đổ, xuống.
sự đổ, xuống của một nửa thành phố
(tôi vẫn nghĩ nơi chốn tự thân vốn vô nghĩa
nếu không có những con người tốt lành tháp phần linh hồn cho nó.)
và, ông, (với tôi,) đã gánh vác nửa linh hồn Hoa Thịnh Đốn.
tôi không tin. không tin. không tin. không tin. không tin...
ngay khi cả Hoa Thịnh Đốn xác nhận
người đàn ông kia đã
đổ, xuống. đổ, xuống. đổ, xuống.
xin lỗi Hoa Thịnh Đốn,
xin lỗi điều tử tế
xin lỗi nửa phần linh hồn
về lời phủ nhận
không giá trị,
chẳng nghĩa gì,
của kẻ
chẳng ra gì,
như tôi,
lúc này,
chỉ ao ước được ăn, ở cùng:
Hoa Thịnh Đốn.
June 26, 00
LTD: Bài thơ này tôi viết, một ngày sau khi nhận được tin bệnh trạng Ngọc Dũng. Ba ngày sau, bài thơ tới tay Nguyễn Thế Toàn. Và, Đinh Cường mang tới giường bệnh Ngọc Dũng, chín ngày trước khi ông từ trần. (Du Tử Lê)