27-8-2020 | VĂN HỌC
TRANG THƠ TRẦN YÊN HÒA (II)


Gọi Yêu Dấu             • Trong giấc mơ nào

Buổi Trưa Ấy            • Đứng bên đời, gọi gió        • Nhớ cái thuở

10 khúc. nhớ. người bội vong            • Gọi Nhớ        • Vọng Xưa

Tiếng Gọi             • Tâm như            • Tìm

Tưởng, Vọng        • Nhặt         • Về         • Lọt lưới tình


  Trang Thơ Trần Yên Hòa (I)



   :: 10 khúc. nhớ. người bội vong

             Cho ngày 3.8... xa lắc



1.

Hề bài đoản ca. ta rống cổ kêu

Gởi kẻ bội vong. quên đi tình nghĩa

Hề bài đoản ca. ta rống cổ gào

Gọi em xanh xao. về đây. trầm ngãi.


2.

Ngày này. tháng này. em bỏ ta đi

Trời đất chung quanh. ùn ùn sụp xuống

Ta chết giấc. giữa trưa hè. oan uổng

Em đâu rồi. trong cuộc chia ly.


3.

Em đi về. cuối dãy. núi xa

Thấp thoáng. cánh buồm đen. bất hạnh

Em đi rồi. địa ngục. trong ta

Máu chảy. quanh đời. nghe. đặc quánh


4.

Tìm em đâu. cuối bãi. sông bồi

Em thấp thoáng. giữa đất trời. vô định

Tình mười lăm năm. bao cơn hưng thịnh

Giấc ngủ cô đơn. theo gió cuốn trôi


5.

Phía không em. ta sống. chết. từng hồi

Ngóng cổ. về phương em. không chớp mắt

Mây vẫn dăng đầy. góc trời xa khuất

Nước mắt chảy loang. bên lở bên bồi


6.

Tình mười lăm năm. ngó như lưỡi dao

Cắt thịt da ta. từng hồi đau điếng

Ta oằn mình. chịu những vết đâm

Búng máu thành vòi. máu tươi. văng miểng


7.

Người bội vong ta. một đời oan nghiệt

Tiền kiếp nhân sinh. có phải không người

Oan nghiệt. nghiệt oan. đất trời thê thiết

Không có nụ cười. làm sao mà vui


8.

Ta tìm quên em. bên bến bờ xưa

Con nước Tiền giang. nghe lạc giọng

Tay vái tứ phương. nhớ người muôn dặm

Cách trở quan san. em đã về chưa?


9.

Bến nước. của lòng em. có mỏi

Người bội vong. câu thề thốt. năm nào

Người bội vong. nghĩa tình. đá sỏi

Giấc mộng chỉ còn. trơ tráo. xanh xao


10.

Thôi em. đời phù vân. quá đổi

Nhớ làm gì. chuyện cũ. đã sang trang

Xin lật sấp. những ân tình. xưa. tối

Và yên bình. sống tiếp. cõi nhân gian




   :: Gọi Nhớ


Em là mây ngàn bay

Bốn phương trời chưa mỏi

Tuổi năm mươi cũng vừa

Cho đời em dừng lại


Anh phương này đợi mãi

Một ngày em quay lưng

Sẽ hết một căn phần

Cho quãng đời bất hạnh


Anh ra vào quán nhớ

Hàng đêm và từng đêm

Nhìn vách im tịch mịch

Biết em đã lặn chìm


Còn đâu ngày thơ mộng

Ta dắt tay lên đồi

Kể chuyện tình cổ tích

Ngọt ngào trên đôi môi


Còn đâu ngày thân yêu

Đêm đêm cùng chăn chiếu

Cơn mộng du qua rồi

Ta nhìn em nhỏ xíu


Bây giờ thì đã qua

Như một cơn sóng lớn

Ụp lên đầu chúng ta

Em và cơn mộng dữ


Thôi bình yên mà sống

Thôi bình yên mà đi

Có nhớ nhau mà chi

Dưới chân toàn đá sỏi


Vẫn nhớ em muôn vàn

Em không về chốn cũ

Ta chắp tay cầu xin

Cuộc tình thôi. hãy ngủ



   :: Vọng Xưa


1.


Đã qua rồi. Đã xa lắm rồi. Em?

Sao anh mãi nghĩ. Em? Còn đâu đấy.

Hương tóc. Thịt da. Thơm lừng đến vậy.

Thì Em? Đâu đấy. Ở trong hồn.


Anh vẫn nghĩ. Và vẫn mong. Đập gương xưa tìm bóng.

Kéo em. Từ ảo. Bước ra đời.

Em sẽ trở về. Bên đời ta. Nóng bỏng.

Như ngày xưa em ghé sang chơi.


Ơi! Hơn mười lăm năm. Chứ đâu có ít.

Em quanh quẩn bên ta. (Quấn chặt lấy đời)

Sẽ chẳng bao giờ rời xa nửa bước

Mà bây giờ. Tình bỗng. Tay lơi.


Ta vọng em. Chiều càng xanh xao mãi

Và hồn ta chấp chới mãi trên ngàn

Có một chút gì như là. Cay đắng

Chận giữa dòng đời. Bật tiếng kêu khan


Ta vọng em. Bài thơ. Lầm lủi viết.

Em ở đâu? Bay giữa chốn bồng bềnh

Bến nước. Đục trong? Còn ta côi cút.

Trong căn nhà. Dĩ vãng. Buồn tênh.


Ta lại uống. Một mình. Rượu thiên cổ lụy

Rót vào trần ai. Ta hứng hết. Ơi người!

Giữa vầng trăng. Đêm khuya. Khướt say. Túy lúy

Nuốt chửng bóng hình em. Từng ngụm bời bời.


Nuốt chửng bóng hình em. Tan vào đáy cốc

Em ơi em!

Ta quên cả loài người.


2.


Ta ca xang suốt buổi chiều

Vọng em như thể quá nhiều tơ vương

Mà sao như thể lạ giường

Đúng ta thương nhớ suốt đường trường tôi


Ta quang gánh suốt một đời

Ta luay huay với những lời đắng cay

Ta biết ta trong cõi này

Yêu em vô vọng không ngày không đêm


Ta gọi em suốt đời tôi

Sao trong thiên hạ biết bao nhiêu người

Những tà áo trắng bay bay

Tôi nghiêng ngó mãi rớt qua tay mình

Cũng vì chỉ một em xinh

Nên tôi xin đứng đợi tình. Gọi em

Nên tôi. Chỉ em là em

Tôi ngơ ngác trong cõi đêm nghìn trùng

Không đêm nào tĩnh cơn khùng

Vào ra trông ngóng não nùng xác thân

Tôi quỳ tôi với ăn năn

Xin cho tôi chút vô thần kiếp tôi


*


Xin thưa là. Với em rằng

Đúng tôi Ngơ Ngác Cõi Người * vì em


* tên một tập thơ luân hoán




   :: Tiếng Gọi



Em xa tôi một giòng sông nước chảy

Ngọn nguồn xưa như một cõi lưu đày

Đời đã dựng quách thành mờ khói phủ

Em bên đời tay níu nhánh cây khô


Em đâu biết khối tình tôi quá lớn

Phủ tràn qua biển rộng với sông dài

Em vẫn mịt tăm ngoài tầm tay với

Biết bao giờ gặp được mộng liêu trai


Cho dù em ngút ngàn trong trí nhớ

Anh vẫn ngồi trong im vắng đợi chờ

Em mùa thu, em mùa đông, mút mắt

Đến bao giờ chạy thoát nỗi bơ vơ


Em hỡi em! bước em qua có mỏi

Ngoài xa kia, những cơn sóng dập dìu

Tôi hoài hủy kiếm tìm, mưa ướt đất

Có bao giờ mộng thực được nâng niu


Anh dang tay kiếm tìm em hoài hủy

Một giòng sông khô cạn lặng lờ trôi

Em hãy mở trái tim mình bé nhỏ

Máu sẽ tràn qua, tim sẽ bồi hồi


Em sẽ thấy thịt, xương, da, bùng cháy

Cành cây khô đang bốc lửa rồi em

Em hãy quên ngày cô đơn, rướm máu

Nối vòng tay nóng ấm với môi mềm




   :: Tâm như



Em như trăng đầu núi

Tạc vào lòng anh xưa

Ơi trăng là cổ tích

Biết nói sao cho vừa


Em không còn chỗ đó

Em thoát khỏi lồng chim

Tiếng chim kêu riết róng

Nên anh phải đi tìm


Tâm anh sẽ không động

Lặng yên trước chân như

Mình sẽ là bóng dáng

Trong hạnh phúc biệt mù


Cùng trở về hạt bụi

Từ khi mới sinh ra

Đến bây giờ nhìn núi

Núi cao mấy lũng xa


Em trở thành huyền hoặc

Giữa tâm anh quay cuồng

Em trở thành giòng sông

Qua bao ngày lạ hoắc


Làm sao giữa minh mông

Không giật mình bóng xế


Ta nhìn quanh quất ta

Dáng xưa như điệp khúc

Chỉ còn trong giấc mơ

Bên bến bờ lau lách


Cũng thật là hoang mang

Như loài chim cánh mỏng

Bay vút lên trời không

Em có còn đâu đó?


Ta nhủ lòng thôi, quên

Em về trong quá khứ

Tìm đâu ra thiên đường

Cùng một niềm ẩn dụ


Ta vuốt ve thân thể

Nhàu nát cõi tâm như




   :: Tìm


Tôi lục tìm trong ký ức tôi

Có giòng sông nào chảy qua tuổi nhỏ

Có con suối nào hồn tôi bỏ ngỏ

Giấc mơ yêu độ đó bồi hồi


Ký ức ơi đã quá biệt mù

Quên cây cầu xưa ngày ngày hai buổi

Quên những giọng hò của cô thôn nữ

Ngày xa khơi, tình cũng xa khơi


Có những giấc mơ tìm thấy nhỏ nhoi

Giữa những ngày tình nơi xa xăm đó

Giấc mơ tôi! ơi giấc mơ tôi!

Kiếm tìm đâu những ngày thơ dại


Và em cũng xa, như mây hoang dại

Buổi chiều mùa đông với em dáng lụa

Ta đứng loay hoay mưa bụi cuối đường

Có một cuộc tình phôi pha héo úa


Tôi đi tìm hoài những bước chân quen

Của tuổi thơ qua, ngày đi tập tễnh...

Thôi đã chẳng còn mộng ước chiếu chăn

Tìm đâu ra một thời bé bỏng!



   :: Tưởng, Vọng



Tưởng gì, vọng gì, trong đêm thâu?

Nhức nhối lòng ta, trời khuya khoắt

Một mình, nằm nhớ những trầm, sâu

Trôi qua, cùng nắng chiều, vụt tắt


Một mình, nằm nghe, cơn mưa mau

Nhớ thiết tha, một độ xưa nào

Bên ta, một quãng trời, đơn độc

Thân như gỗ đá, đời xanh xao


Bên ta, là một trời, ly cách

Không có ai, chung một, nỗi niềm

Không có ai, chia cùng, tưởng, vọng

Một ngày xưa, rất đẹp, trong tim


Ta loay hoay, những điều không thực

Nên suốt đời, chạm mặt, cô đơn

Chẳng ai chia, những điều bực rực

Cảm thông, như vũ điệu quay vờn


Thôi thì, trong ta, toàn ảo ảnh

Toàn mây, trời, và nước, bao quanh

Như cơn mưa, lạc vào cuối tháng

Mù khơi xa, một nỗi đọan đành




   :: Nhặt


Tranh Duy Thanh

Nhặt được từ tâm từ em

Cơn mưa mùa hạ êm đềm lướt qua

Nhặt giọt mưa mát lạnh vai

Tơ như gối nỏn tình lai láng gần


Nhặt từ thân thể thanh tân

Có pha hơi ấm căn phần em trao

Chao ơi một thuở hồng đào

Vườn tơ lụa cũng đón chào ngày xanh


Nhặt từ em chút gian nan

Thân như nguồn cội đa mang sớm chiều

Nhặt từ em một chữ yêu

Cơn mơ tình ái còn phiêu linh hoài


Thôi thì thắp đuốc tình lơi

Thắp cho tôi ngọn đèn dầu hắt hiu.




   :: Về


Tranh Ngọc Dũng

Lặng thinh nhìn quá khứ

Vò đầu ngó tương lai

Tóc tai dài đến độ

Dài ngoẵng như hình hài


Tôi đi ra đi vô

Nhìn trong gương khuôn mặt

Dấu tích chạy lô xô

Tôi nhìn tôi thắc mắc


Không thể ra ngoài đường

Không thể tụ quanh quẩn

Chỗ này hay chỗ kia

Tôi nhìn tôi hắt bóng


Giá như đi về phố

Cho vơi bớt nỗi buồn

Giá như đi về biển

Cho tan đi cô đơn


Giá như đi về núi

Núi có nghe lời chăng

Có phải mình hóa đá

Chắc đá ghi vết hằn


Còn không xe thổ mộ

Trong cuộc đời trầm kha

Còn đâu là vết tích

Còn nơi đâu là nhà

Tay, chân, thân... tạm trú

Trở về ta với ta




   :: Lọt lưới tình


Tranh Khánh Trường

Tình thất tán khi em quay đi

Lòng tham vọng rập rình quá đổi

Cơn lốc bão tràn qua bùng thổi

Giăng lưới tình quỵ ngã, đôi khi


Cũng có lúc tôn em là thánh

Lúc lòng anh bề bộn trăm chiều

Anh quỳ giữa vô cùng ảo ảnh

Để lòng mình mỏi gối cô liêu


Ta đã qua những chiều vô vọng

Bến bãi buồn xe đậu lan man

Con nước lớn nước ròng lọng cọng

Tìm xanh xao nghìn nghĩa điêu tàn


Cũng có lẽ lời anh vụng dại

Không hay ho như kẻ gọi mời

Và chợt thấy một trời tê tái

Bủa quanh mình đôi mắt xa khơi


Ta lọt lưới mà thản nhiên sống

Nhưng trong tim còn đọng tên người

Thế là chỉ còn là hình bóng

Mùa yêu em, như nước chảy xuôi

(những ngày nằm nhà trốn dịch Corona)


(Tác giả gởi)