Nhà thơ Trần Thế Phong
Sau gần năm mươi năm làm thơ, từ ngày còn học trung học, đã có những bài thơ đăng rải rác trên các tập san, đặc san... đến nay, Trần Thế Phong mới gom lại những bài thơ cũ của mình, kèm thêm những bài thơ mới, cho in ra tập thơ đầu tiên: Em Ngó Giùm Ta, Những Buổi Chiều.
Sách được thực hiện từ năm 2014, nhưng đến bây giờ, tháng 2/2015 mới được in ấn và phát hành. Đây là một chặng đường khó khăn do dự trong quyết định, vì với những ưu tư của Trần Thế Phong: Thơ mình in ra có ai đọc không?
Đúng là những ưu tư đúng đắn trong tình trạng chữ nghĩa văn chương hiện nay.
Bây giờ thì thi phẩm Em Ngó Giùm Ta, Những Buổi Chiều đã được trình làng. Và tôi đang ngồi viết những dòng nầy với quyển sách mới toanh còn thơm mùi mực in bên cạnh. Tôi đang hạnh phúc đón nhận những bài thơ của Trần Thế Phong, với cảm xúc tuyệt vời... đó là một tập thơ hay...
Trong Lời Thưa, Trần Thế Phong viết:
Mười hai tuổi, tôi đã xa nhà. Đến tuổi xế bóng cũng tiếp tục xa quê hương. Xa quê hương cứ đeo đẳng tôi gần suốt cuộc đời. Nổi buồn cứ theo như chiếc bóng. Có những lúc buồn "thúi ruột" là khi những buổi chiều về. Chiều về, chiều xuống, chiều lên, chiều đi, chiều rồi, chiều rơi, chiều tàn... đều gợi những nổi nhớ và buồn thấm thía, não nùng... Buồn quá làm thơ chơi, "vui chơi mà thôi".
Thế là Trần Thế Phong chỉ làm thơ vì nổi buồn. Buổi chiều làm chàng buồn và làm thơ... Em hãy ngó giùm ta những nổi buồn đó.
Đợi Chiều
Ta ngồi uống rượu đợi chiều
Nhớ em mắt dại chân xiêu nửa đời
Ngồi đây nắng héo chiều tà
Thương thân còn cái thở ra xé lòng.
Chiều Rồi
Chiều rồi nắng xế ngoài sân
Làm sao không đến một lần với nhau
Chiều rồi con nước dâng cao
Mai sau muộn xế mình hao tuổi gầy
Chiều rồi quốc lẻ gọi bầy
Người ơi nợ nước chất đầy đôi vai.
Suốt tập thơ với hơn 70 bài thơ ngắn, bài nào cũng dễ thương, nhẹ nhàng... mang mang một nỗi nhớ quê nhà dịu vợi. Thơ Trần Thế Phong như níu kéo lại thời gian qua, đã mất, dù sống ở đâu, Trần Thế Phong vẫn đau đáu nhớ về một quê nhà.
Mùa Xuân Về Lại Quán Rường
Tặng bạn bè tôi ở Quán Rường
Về rồi, về lại Quán Rường
Bâng khuâng tình nghĩa khôn lường cuộc vui.
Rượu quê chuốt chén mềm môi
Mới xuân xanh, chuyện nổi trôi... bạc đầu!
Đi về đâu, đến nơi đâu?
Cõi nhân gian nặng nổi đau nhân tình
Mơ gì cái mộng nhục vinh
Hôm nay ngồi nhớ một mình giữa quê
Bạn bè xa cách sơn khê
Vô tình vô nghĩa cơn mê rã rời
Mưa xuân trắng cả một trời
Rượu tình bằng hữu cạn lời nhặt khoan
Về quê giữa buổi xuân tàn
Rượu ngon đã uống mấy lần chưa say.
7/11.
Đây là những bài thơ tiêu biểu cho suốt tập thơ 71 bài. Bài nào cũng nhẹ nhàng, câu thơ bình dị, không kiểu cách, cầu kỳ, hay nói theo một danh từ giới văn nghệ thường dùng là "làm dáng chữ nghĩa".
Thơ Trần Thế Phong thiệt thà như chính con người anh vậy.
Sách dày 134 trang, hình thức đẹp với tranh bìa và phụ bản của họa sĩ Nguyễn Đình Thuần, phụ bản chân dung Trần Thế Phong qua nét vẽ của họa sĩ Nguyễn Đại Giang, phụ bản của họa sĩ Vũ Hối, nhạc Vĩnh Điện, phổ thơ Trần Thế Phong. Tập thơ mỏng nhưng chất chứa đủ những bài thơ Trần Thế Phong đã làm trong một chặng đường dài, trên 50 năm, cũng đủ để ta thấy tấm lòng của Trần Thế Phong với thơ.
(2015)