23-10-2020 | VĂN HỌC
TRANG THƠ CHU NGẠN THƯ


Con Đường Thi Sỹ

Gửi hương hồn Trần Minh Châu với tất cả lòng tri ân của tác giả


tuyên ngôn của nhà thơ   • sự thật văn chương

deux et deux font cinq    • tìm thơ    • tịnh khẩu     • thi sỹ

con đường               • năm mãnh ván rời tặng con tim

điệp khúc số 76        • lời người ít lời

thư muộn, gửi tác giả LỠ BƯỚC SANG NGANG

người đó chính là chiến hữu    • chiến khu của thi sỹ

lời cuối tập


   :: 1. tuyên ngôn của nhà thơ


khi trái tim lên tiếng

niềm sợ hãi không còn


tôi không còn sợ hãi

tôi không cần giấu che

tôi chẳng thèm van lạy

đám tượng rỗng, hồn què


tôi sinh ra để làm thi sỹ

để suốt đời sống với thơ tôi

(ôi tiếng gọi loài người trìu mến

ôi tiếng ca vạn vật tuyệt vời)


tôi sinh ra để làm thi sỹ

để thơ tôi đứng thẳng con người

(có trái tim vô cùng yêu quý

tôi nâng niu như những nụ cười)


khi trái tim lên tiếng

niềm sợ hãi không còn


đọc thơ tôi anh thấy

đâu đó lời ví von

nhưng đâu phải khó hiểu

như sự thật trá hình


thơ tôi viết (để người vào đọc

để bạn bè thơ thẩn dạo chơi

để người yêu đôi khi bắt gặp

chính mình trong một đoạn thơ rời)


thơ của tên tự xưng thi sỹ

nếu có ngông (cũng rất thật tình)

bởi ít nhất những điều hắn nghĩ

hắn nói ngay, chẳng núp chẳng rình

bởi ít nhất những điều hắn nghĩ

hắn viết mà không thẹn với lương tâm


thơ tôi đứng một đời lẫm liệt

là con đường nối những trái tim


là nhát búa phá tan xiềng xích

buột linh hồn chặt với đêm đen

là trái núi nghiền tan oan nghiệt

bôi cuộc đời u tối hơn than


thơ tôi đó trái tim tươi trẻ

những nụ cười khinh mạn hôm nay

những bước chân đạp lên thần tượng

của lũ người cuồng tín dựng ngai


khi trái tim lên tiếng

niềm sợ hãi không còn


thơ tôi đó là tôi dễ hiểu

chọn thần linh là trái tim mình

chọn nụ cười làm vững lòng tin

và yêu thương một cách thật tình


anh có thể nói thơ tôi trùng lắp

(nhưng tim tôi cảm thấy chưa vừa)

khi thù hận đã xây cao ngất

mà thương yêu chỉ là đám sao thưa


tôi sẽ mãi chôn trái tim chân thật

vào giữa lòng gian dối, lọc lừa

tôi sẽ gọi từng tên thân mật

(không kèm theo tiếng thép chạn rợn người)


khi trái tim lên tiếng

niềm sợ hãi không còn


thơ của tên tự xưng thi sỹ

thấy quỷ, thần một lũ như nhau

(cùng một phường thật vô liêm sỉ!)

thơ sẽ là nhát búa, bổ nhào


tôi cũng mang trái tim

như bao nhiêu người khác

tôi cũng có tình yêu

ở trong tình đồng loại

nhưng chắc chắn tôi thiếu:


- một tinh thần lụn bại

chấp nhận làm nô lệ

cho bất cứ nột ai!


tôi muôn đời, vẫn thiếu

những vần thơ biết quì!

tháng 5- 1976




   :: 2. sự thật văn chương


mỗi cánh cửa im lìm

treo triệu cân chất nổ

giỏi, mở thử mà xem;

- nổ tung cả chế độ!

14.5.1976




   :: 3. deux et deux font cinq


1.

khi một lũ loạn cuồng

sống mười năm như dế

một sớm bò khỏi hang

gáy vang giương khí thế?


khi sức mạnh ngang tàng

dựa trên cái u mê

khi cả bọn cầm quyền

ngu như giun như dế

thì đích thực tự do

đó chính là nô lệ!

hoà bình là chiến tranh

xoá đi bao thế hệ

hoà giải là giết càn

chết bao nhiêu mặc kệ!


khi bọn ngu cầm quyền

gọi đó là “cách mạng”

từ dưới đất chui lên

bình minh là chạng vạng

thì Thượng Đế chớ quên

ở dưới tên đồ tể!


2.

khi một kẻ như ta

suốt kiếp đọc thánh hiền

(thánh hiền giờ ở xa)

nên ta luôn phiền não


- khi ở chung quanh ta

chỉ toàn là giun, dế

(buồn cho kẻ ở xa)

lũ gần, ta khi dễ


khi uất hận thành thơ

ta viết như rõ lệ

(những giọt lệ bơ vơ)

và đời ta, cũng thế!


khi uất hận thành thơ

mỗi chữ là ngọn lửa

đốt cháy tan ngọn cờ

của dế, giun, rác rưởi


3.

khi viết xong bài thơ

mười năm già trước tuổi

hạnh phúc ở mỗi dòng

sớm già, ta đâu kể!

sáng 15.5.1976



   :: 4. tìm thơ


chiều ngồi bó gối tìm thơ

tưởng đâu thơ đã rêu mờ dấu chân

tưởng đâu thơ đã mãn phần

từ khi máu đỏ xa dần trái tim

tưởng đâu thơ rất khó tìm

từ khi đời sống đã im tiếng cười

từ khi lệ đổ chưa vơi

từ khi sâu bọ lên ngôi thánh thần

từ khi đau đớn chôn chân

chung quanh ngạ quỷ rỉa dần đời ta

bây giờ sầu với xót xa

chan trong uất hận thành hoa thơ rồi


chẳng cần tìm kiếm xa xôi

chân buông chạm đất thành lời thơ bay

sá gì đêm ở trong ngày

bình minh ở chính trong tay ta, nầy!

17.5.1976




   :: 5. tịnh khẩu


khi sống là cái chết muộn màng

và sương mù bay quanh vầng trán

khi bước tới bằng bước trở lui

thì mùa mưa chính là nắng hạn


tên mãi võ khoe đường gươm vụng

ảnh tượng làm bùa vật giữ nhà

giữa mùa xuân lá xanh sầu rụng

thì loài thú nói chung tiếng người


khi lớp học là chốn đấu trường

(thầy chào thua trước lúc so găng

và trò như ghế bàn buồn bã)

sách vỡ là một trò lố lăng!


khi loài thú đi qua sa mạc

tưởng diễn hành giữa chốn phố đông

thì trái tim chính là bầu bạn

của những điều giấu kỹ trong lòng.

19-5-1976




   :: 6. thi sỹ


ngòi viết chính là ngòi thuốc nổ

đời sống quen chịu khó bất thường

khi mặt đất sạch trơn bóng cỏ

lòng ta vui nối bước tà dương

20-5-1976




   :: 7. con đường


tặng anh LVT

làm cây hoa vạn đoá

mỗi đoá một mùi hương

nở khắp trong thiên hạ

đó chính là văn chương


đời gặp lúc nhiểu nhương

văn chương cùng đồ tể

không thể có nhân nhường

không thể nào hoà giải


khi vua là đồ tể

vương trượng là lưỡi dao

hươ dọa dẫm văn chương

buộc luỵ quì dưới bệ


văn chương không làm vua

văn chương không làm giặc

thi sỹ là con người

chống bạo quyền dốt nát


khi làm người yêu nước

cầm bút làm văn chương

là người vạch con đường

đưa bạo quyền xuống huyệt

22-5-1976




   :: 8. 5 mãnh ván rời tặng con tim


1.


hầm mộ nổi, hầm mộ nổi

dự cảm hoài những hạt lệ xanh

bầy chó sói tuần tra mỗi tối

máu đã đầy những dãy hành lang

những hạt lệ vỡ trong hốc mắt

uất hận đầy môi giữ chặt răng

trên lồng ngực những đường dao cắt

(vết cào sâu của lũ chó săn )

hầm mộ nổi, hầm mộ nổi

thấy tên mình ẩn hiện giữa hàng bia

sợ hãi đốn hạ dần tình nghĩa

mỗi sớm mai là mỗi chia lìa


2.

làm sao sống khi biết mình đang chết ?

khi mộ bia đang nổi từng giờ

sợ hãi đã bốn bề phong toả

nghi kỵ đào những huyệt bơ vơ

những trái tim biết mình đang thở

bật sôi lên vì những im lìm

máu đã quyết xa rời bóng tối

uất hận đầy trong mỗi ngăn tim

tim đang thở và đang muốn sống

sống tự do chân thật với đời

nhưng "vết thương tự do" rát bỏng

tim nhịp đau những giọt bồi hồi

những khuôn mặt đanh như đá tảng

xây dầy thêm (giữ lấy mộ mình)

khi trái tim như lên cơn sốt

đá tảng là dấu vết nguỵ trang


3.

máu từ tim máu lên hốc mắt

biến lệ xanh thành đá giữ hồn

máu từ tim máu dồn lên óc

nuôi niềm tin: - vượt khỏi mộ ngồi

máu từ tim máu nuôi tay siết

báo hiệu giờ dứt khoát ra tay

những mãnh ván từ tim ghép lại

chở linh hồn ra khỏi mộ đen

(cả trẻ thơ, thai nhi trong bụng)

quyết tìm sang bờ bến con người

quyết tìm đến nơi còn sự sống

còn tự do trong mỗi linh hồn

còn thương yêu giang hai tay rộng

lau khô dần những hạt lệ xanh


4.

thuyền trưởng là con tim

con thuyền là hy vọng

rời bến lắm mộ đen

hướng tới miền sự sống

hành khách cũng chính là thuỷ thủ

cả đời người vượt biển một lần

cả đời người đem thân đánh đổi

chết bên kia, không sống bên nầy

ôi, những thuỷ thủ đáng yêu

mang kinh nghiệm sống trong hầm mộ

chiếc la bàn cũ kỹ dẫn đường

bản đồ (là cuốn sách giáo khoa

dành cho những học trò đến lớp)

đưa đời mình đến chốn yêu thương

những thuỷ thủ năm châu ngưỡng vọng

anh hùng ca viết giữa đại dương

tim nhân loại tìm đâu cho rộng?

trên thuyền kia, nhân loại cũng nhường!

thuyền ra khơi đêm khuya

bến tới là tự do

tình yêu là bãi đậu

đổi chết lấy nụ cười

hơn sống ngồi ngậm miệng –

ra khơi, ra khơi

trùng dương là bạn hữu

đưa người đến với người


5.

hầm mộ nổi, thuyền len khe nứt

thuyền mong manh, hoài bão vượt trời

bảy ngày đêm thuyền qua địa ngục

vượt trên ngàn cây số hải hành

tôi mừng rỡ vui căng lồng ngực

địa ngục nầy chị bỏ sau lưng

chị đã đến bến bờ mong ước

(cùng thai nhi mang nặng trong lòng)

thuyền một chiếc chở bao thế hệ

hoài bão mong giữ trái tim hồng

anh hùng ca những người vượt bể

đem trái tim thay ván đóng thuyền

người ở lại, ngực kề dao nhọn

(hầm mộ ngày một tối đen hơn)

người ở lại giữa lòng địa ngục

chọn trái tim : bãi chiến cuối cùng

mỗi trái tim là mũi tên đồng

lao đến đích: tự do, nhân ái

mỗi trái tim tự nhủ với lòng

tự do chết hơn tủi hèn để sống!

01.6.1976

(Tặng chiếc thuyền, gồm 11 người Việt Nam vượt biển tìm sống tự do. Đến được Nam Dương. Trong đó có 4 trẻ em và một đàn bà đang mang thai. Tin BBC)




   :: 9. điệp khúc số 76


tôi có hạnh phúc

loài người muốn xem

tôi có hạnh phúc

loài người muốn tin


tôi có hạnh phúc

kẻ thù rất lo

tôi có hạnh phúc

họ rình thủ tiêu

tôi có hạnh phúc

tôi có hạnh phúc

kẻ thù tức điên


tôi có hạnh phúc

ngục tù bó tay


tôi có hạnh phúc

đời còn có em

tôi có hạnh phúc

em còn trái tim

tôi có hạnh phúc

tôi còn trái tim

tôi có hạnh phúc

tôi còn là tôi


tôi có hạnh phúc

em còn yêu tôi

tôi có hạnh phúc

tôi còn yêu em


tôi có hạnh phúc

ta còn yêu nhau

ta có hạnh phúc

ta còn yêu ta


tôi có hạnh phúc

dù cơm không no

tôi có hạnh phúc

dù sách ra tro

tôi có hạnh phúc

còn người như tôi

tôi có hạnh phúc

đời không bơ vơ


tôi có hạnh phúc

loài người thích xem

tôi có hạnh phúc

loài người rất tin

tôi có hạnh phúc

loài người muốn xin

tôi có hạnh phúc

thánh thần ước ao

tôi có hạnh phúc

kẻ thù tím gan


tôi có hạnh phúc

tôi còn trái tim

tôi còn trái tim

tôi còn đám đông

tôi còn có em


tôi còn trái tim

tôi còn trái tim

kẻ thù thấy không?

5.6.1976




   :: 10. lời người ít lời


đau khổ quá nên rất ít lời

mỗi lời máu rõ chẳng phải chơi

biến thành bão cuốn ta thành quách

quật lũ giả nhân sống – buôn – người

16.6.1976




   :: 11. thư muộn, gửi tác giả “LỠ BƯỚC SANG NGANG”


chín năm đốt đuốc soi rừng
về đây ánh điện ngập ngừng bước chân
NGUYỄN BÍNH

chín năm trong bóng tối

anh đốt đuốc soi... rừng

rừng mịt mù vạn lối

chẳng lối nào mùa xuân


chín năm anh đánh đổi

- một đời gái gian truân

đem thân vào góc núi

sống cùng thằng sở khanh!


chín năm dài kháng chiến

nội thù ở sau lưng

vì hào quang choá mắt

biết bao người sa chân!


chín năm đầy bóng tối

Sang Ngang Lỡ Bước rồi

bước chân nào bối rối

khi nội thù ra roi...!


chín năm trong rừng tối

đâu mình anh chiêm bao

tỉnh ra thì, ơi hỡi

tiết trinh còn chút nào?!


chiêm bao chỉ một bận

hạnh phúc đã tan tành

trông ... rừng anh có hận

trao thân ... lầm lưu manh!


chín năm dù đã trễ

anh còn tỉnh giấc hoè

còn hơn bao nhiêu kẻ

đến nay còn u mê!


ba mươi năm tiếp nối

(kể từ anh lên... rừng)

bao người còn nông nổi

chưa biết mình ...: đồ chơi!


sống giữa lòng rừng thẳm

đuốc anh thắp để đời

đuốc cầm anh đứng thẳng

mặc bao kẻ quì, ngồi!


chín năm trong rừng tối

đuốc anh dù nhỏ nhoi

đã giúp anh vạch lối

tìm lại ngôi CON NGƯỜI


chín năm anh tỉnh giấc

đứng thẳng làm con người

tiếc chi điều đã mất

khi đuốc kia sáng đời


chiêm bao anh đã tỉnh

sao chỉ mình anh thôi?

bao nhiêu tên chưa tỉnh

đang nhắm mắt quên đời

không dám trông sự thật

sống bằng ... rừng chiêm bao!


những tên... già kháng chiến

bị lợi dụng nửa đời

ba mươi năm lỡ bước

gấp đôi đoạn trường Kiều

Tiền Đường đâu chẳng thấy?

tái hợp đầu đìu hiu!


gửi anh dòng thư muộn

đốt triệu triệu đuốc rừng

soi đám đông lận đận

bước khỏi ... rừng chiêm bao!


gửi anh dòng thư muộn

đuốc rừng ta ... đốt rừng

kháng chiến phải chân chính

chớ lầm bọn sở khanh

núp vạt áo kháng chiến

làm điều phản lương tâm

lợi dụng máu, nước mắt

cả tuổi già, đầu xanh ...


nội thù càng nguy hiểm

hơn trăm lần ngoại xâm

đuốc rừng ta phân biệt

kẻ thù nào sau lưng?

soi đám đông khốn nạn

(bị lợi dụng nửa đời)

thấy nội thù lưu manh

miệng luôn hô “cách mạng”

tay sẳn cầm dao găm


quá khứ ta vứt bỏ

(phần đời ta tiêu hoang)

đuốc rừng ta thắp sáng

chân ta không ngập ngừng

niềm tin ta không nản

đau khổ không đầu hàng


đuốc rừng ta soi rõ

bọn giả danh con người


quá khứ không bịn rịn

hiện tại đã sẳn sàng

chiêm bao nào cũng tỉnh

rừng sáng, thấy mùa Xuân.

17-6-1976




   :: 12. người đó chính là chiến hữu


tôi không chấp nhận:

tràng chuông mừng hôn phối gióng giả từng hồi mà nghe ra chỉ là hồi chuông báo tử khi tuổi hai mươi niềm tin yêu rộn rã trong lòng.


tôi không chấp nhận:

những khúc hát phúc âm đã hoá thân thành những kinh khúc cầu hồn dỗ giấc cho đoàn người sống sót đang kiêu hùng nâng cao trái tim trong sáng của mình giữa miền đất oan khiên hung bạo.


tôi không chấp nhận:

những nụ cười nguỵ trang của đám hình nhân có trái tim mạ kền và đôi bàn tay cùng trí não lạnh căm một màu thép xám u buồn.


tôi không chấp nhận:

mớ kinh điển rối bù đang trở thành bùa thiêng hộ mạng cho cây vương trượng uy quyền, mà sức mạng tôi luyện bằng máu của biết bao trái tim trinh nữ ; những trái tim hồng hào đang bị đám người cuồng tín dùng bạo lực bắt đem đi tế thần.


tôi không chấp nhận:

nâng trên tay mình con chim bồ câu ướt vì chút lòng nhân đạo vớt ra khỏi vạt dầu sôi, đang trở mình biến thành con sứa lửa.


tôi không chấp nhận:

những bóng mát ô liu trồng lên để che đậy cho hàng thép gai phong toả những con đường đưa đến ánh sáng của Loài Người và những nhà kho chứa đầy dưỡng chất trần gian.


tôi không chấp nhận:

những danh từ đầy hoa mỹ trá bịp để đời đời làm nô lệ cho áo cơm cho cuồng vọng dốt nát dã man.


tôi không chấp nhận:

làm một tên thi sỹ đi biến bài thơ mình thành những tấm màn hoa treo cửa mà bên trong thịnh soạn một bữa tiệc đầu người, trên nệm hoa ngả nghiêng bầy dã thú.


tôi không chấp nhận:

một thiên đường hứa hẹn sẽ có tôi khi hiện tại ở chính nơi nầy tôi đang từng giờ biệt tích chính tôi.


Ai chấp nhận Tôi

Người đó chính là Chiến Hữu

Lý tưởng đã thành hình

Ta lên đường kẻo trể.

29-6-1976




   :: 13. chiến khu của thi sỹ


nơi thi sỹ trú đóng

bọn bạo quyền hoảng kinh

xoá tan tành cuồng vọng

cùng súng đạn bất minh!


nơi thi sỹ trú đóng

chờ một giờ hành binh

cũng thật là thơ mộng

dù giữa chốn pháp đình


nơi thi sỹ trú đóng

bạo lực: bầy đáng khinh

chúng mang tâm chó sói

kéo thơ đến pháp trường

thơ vẫn không thể chết

ở giữa lòng đám đông

thơ vẫn không thể chết

ở giữa một tâm hồn


nơi thi sỹ trú đóng

độc tài đành chịu thua

dù không cần lũy rộng

chẳng cần đào hào sâu

chiến khu của thi sỹ

không thể vào được đâu!

khi kẻ thù thô bỉ

tham vọng cuồng trong đầu


chiến khu của thi sỹ

không vũ khí tối tân

chẳng hề xin “chi viện”

từ những lòng dã man


chiến khu của thi sỹ

im lìm và mênh mông

chứa đầy tràn ý tưởng

làm ấm lại cõi lòng

bạo lực đành thúc thủ

giữa mênh mông im lìm

thi sỹ buông tiếng nói

là vũ khí vỡ tim

mỗi Tiếng Nói thi sỹ

đánh ngã gục bạo quyền


chiến khu của thi sỹ

là một chốn nên thơ

thơ trong THƠ – thật thế

nơi chính đáng để đời


chiến khu của thi sỹ

nơi chống lại Bạo quyền

nơi chống lại Gian trá

hoá giải mọi gông xiềng

nơi phủ nhận Độc tôn

không chấp nhận Độc quyền

(nên trong chiến khu đó

không ai là “Đại ca”)

mà có thể buổi sớm

cơn gió nhẹ qua thềm

hay buổi chiều nắng quái

mon men vào mái hiên

khi cõi lòng đau đớn

hay chút khoái lạc riêng ...

khổ ải hay hạnh phúc

riêng lòng hay đám đông

bước vào chiến khu đó

đều có quyền hành binh ...


một nơi của cô đơn

đỉnh cao hay hố thẳm

tư tưởng của tâm hồn

hào hùng như máu thắm


chiến khu của thi sỹ

dung nạp hết mọi người

không phân ranh kỳ thị

nước mắt hay nụ cười...


chiến khu của thi sỹ

Tình Yêu của Con Người

không dối gian quỷ quyệt

núp “chủ thuyết, chiêu bài…”

yêu sống như cây cỏ

chọn đất lành nở hoa


ở trong chiến khu đó

Tình Yêu thật vô vàn

và muôn năm sáng tỏ

như mối tình Trầu Cau


chiến khu của thi sỹ

vùng đất của Tự Do

chấp nhận mọi đối lập

cho CON NGƯỜI thăng hoa


Tự do người cứ chọn

nước mắt hay nụ cười ...

Tự do thật đơn giản

Người cứ thốt Tiếng Người

chiến khu của thi sỹ

Sự Thật được tôn thờ


mọi mưu toan gian dối

mọi “trá nguỵ con người”

là hành vi bỉ ổi

của chính bọn Bạo quyền


thi sỹ chọn sự thật

làm ánh sáng soi đời

dẫu thân thi sỹ mất

ánh sáng vẫn chói ngời.




   :: 14. lời cuối tập


tại sao phải viết lời cuối tập Con Đường Thi Sỹ - 1976? bây giờ ngồi để nhớ lại từng chi tiết quả là quá khó cho người viết.


nếu tinh ý một chút khi đọc bài Chiến khu của Thi sỹ , rõ ràng cuối bài không thấy ghi ngày tháng năm sáng tác, tác giả (hắn) cũng không thể nào nhớ bài thơ đó, đến đấy là chấm dứt hay chưa?


chỉ nhớ khi viết Con đường Thi sỹ, một bản viết tay duy nhất, ngày tháng ấy hắn còn độc thân nhưng đã thấm đòn – ‘đi kinh tế mới‘; đành đưa cho một người bạn thiết thân giữ hộ.


bây giờ, người bạn đó đã về với hư vô, nhưng ân phước thay, tập bản thảo ngày ấy còn được đúng đến bài thứ 13 lại châu về hợp phố với hắn.


đã hơn 35 năm kể từ khi bắt đầu viết bài đầu tiên cho tập thơ nầy, đến nay có chăng cũng chỉ còn là một khối kỷ niệm của riêng hắn.


chiến hữu có chăng? thư muộn gửi tác giả LBSN; lúc viết bài thơ nầy, Nguyễn Bính đã mất trước đó 10 năm (1966);


có chăng? phải chăng là những thanh âm lạc điệu hắn gào lên, ngày ấy?


hy vọng những người bạn của 35 năm về trước, sẽ bắt gặp lại một vài thanh âm trong tập thơ mỏng nầy về Tự Do và Sự Thật.


thượng tuần tháng 8 Tân Mão.

*

CON ĐƯỜNG THI SỸ

viết từ tháng 5 đến khoảng tháng 7 năm 1976

bản thảo của Chu Ngạn Thư

mượn tác phẩm Jaune, Rouge, Bleu

tranh trên giấy của hoạ sỹ WASSILY KANDINSKY làm bìa.

(Ghi chú của tác giả Chu Ngạn Thư gửi cho Gió O trong lần thứ Nhất đăng dưới tên Trường Thu Đông):



(2014 dưới tên Trường Thu Đông và 2020 dưới tên Chu Ngạn Thư)

Trích vài khúc nhát ngừng … cuối tập thơ:


Chiến khu của Thi sỹ , ... cuối bài không ghi ngày tháng năm sáng tác, tác giả (hắn) cũng không thể nào nhớ bài thơ đó, đến đấy là chấm dứt hay chưa?


Chỉ nhớ khi viết Con đường Thi sỹ , một bản viết tay duy nhất , ngày tháng ấy hắn còn độc thân nhưng đã thấm đòn – “đi kinh tế mới” - đành đưa cho một người bạn thiết thân giữ hộ.


Bây giờ, người bạn thiết thân đó đã về với hư vô…


Đã hơn bao nhiêu năm kể từ khi bắt đầu viết bài đầu tiên cho tập thơ nầy, đến nay có chăng cũng chỉ còn là một khối kỷ niệm của riêng hắn …

CHU NGẠN THƯ


(Nguồn: gio-o.com)